"Không biết, không phải ngươi ra lệnh bọn họ làm sao?"
Vũ Thuần Tử bất ngờ hỏi.
Nam Cung Nguyệt Sương không có trả lời, chỉ nhìn chung quanh một lần nữa, nét mặt hiện lên có chút không vừa ý, lạnh lùng nói.
"Cho ngươi hai giờ thời gian, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ chỗ này cho ta!"
"Ngươi có tư cách nào sai bảo ta?"
Hắn có chút tức giận phản bác, cách nói chuyện này của nàng, Vũ Thuần Tử cảm thấy không thích, trực tiếp đôi co cùng nàng.
"Ngươi có thể không dọn dẹp, ta sẽ gọi người đến dọn dẹp ngươi!"
m thanh băng lãnh không ngừng phát ra, nhưng Vũ Thuần Tử vẫn không có e sợ, nói.
"Ta cũng sẽ nói với mọi người, ngươi và ta đã ngủ cùng nhau, còn là trần truồng ôm nhau!"
"Ngươi dám?"
Nam Cung Nguyệt Sương thẹn quá hóa giận hét lớn, dường như toàn bộ tông môn đều nghe thấy rõ.
Đây là điều mà nàng sợ nhất, một khi huyện này bị lộ ra ngoài, thanh danh của nàng sẽ triệt để mất sạch. Nếu không phải giết được tên này, nàng đã không mạo hiểm mang hắn về tông môn, tránh Vũ Thuần Tử mang chuyện này đi rêu rao khắp nơi.
"Ta đương nhiên dám, nhưng ngươi muốn ta dọn dẹp, cũng được thôi, trừ khi người ra khỏi phòng ta."
Vũ Thuần Tử không nhanh không chậm nói, Nam Cung Nguyệt Sương thật đúng là đại mỹ nhân, ngủ qua đêm cũng là một chuyện hãnh diện sự tình. Nhưng tính cách nàng lạnh như băng, khiến hắn cảm thấy e ngại.
"Tại sao phải là ta, người ra khỏi là ngươi mới đúng!"
Nam Cung Nguyệt Sương không cho là vậy, vẫn nhất quyết lên tiếng.
Mà quyết tâm của nàng, càng khiến Vũ Thuần Tử càng thêm nghi hoặc, đây là nàng đang muốn làm gì?
"Ngươi tại sao phải một mực ở chỗ ta? Trong khi nơi này phòng sang trọng có rất nhiều."
"Ngươi có thể bớt nhiều lời không?"
Sắc mặt Nam Cung Nguyệt Sương không khỏi trầm xuống, khó chịu hỏi.
Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt nàng, hắn đoán, dù bản thân có năn nỉ cỡ nào nàng chắc chắn cũng sẽ không rời đi. Mặc kệ nữ nhân này muốn làm gì, hay là đang phải lòng hắn đi chăng nữa, Vũ Thuần Tử cũng không quan tâm đến, hắn quan tâm đến chính là việc phải lo nghỉ ngơi.
Vũ Thuần Tử ngáp một hơi dài, ngả mình xuống miếng rơm, phất tay tùy ý nói.
"Ta mệt rồi, chỗ này chật ngươi nằm đâu cũng được, ta phải ngủ sớm, ngươi có rời đi thì nhớ đóng dùm cửa lại."
Sau đó nhắm mắt không quan tâm đến nàng.
Nam Cung Nguyệt Sương bên này có chút tức tối, cánh tay dùng lực nhẹ nhàng đem toàn bộ cánh cửa đóng lại.
Liền trực tiếp cởi bỏ áo khoác ngoài, ngã người nằm bên cạnh Vũ Thuần Tử, khuôn mặt nàng bỗng nhiên nhíu lại, hiển nhiên là không giấu nổi bình tĩnh.
Cảm nhận hương thơm xử nữ truyền vào trong mũi, khiến hắn chợt si mê, nữ nhân này ngoại trừ nóng nảy lạnh lùng ra, vẫn là khá xinh đẹp.