• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mà tên còn lại, ánh mắt trở nên khác lạ, không ngừng nhìn chằm chằm vào năm viên Linh Thạch trong tay Vũ Thuần Tử mà suy đoán.  

 

Đáy lòng dâng lên tia tham vọng như có như không, hắn thừa sức hiểu được, Vũ Thuần Tử có thể nhẹ nhõm cầm ra năm viên linh thạch, mà sắc mặt lại không hề nhíu mày lấy một chút nào, chắc hẳn bên trong người thiếu niên không hề thiếu linh thạch tương tự.  

 

Điều này nói rõ, Vũ Thuần Tử chính là một nhị phú hào!  

 

Sắc mặt của hắn bỗng chốc trở nên âm lãnh, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh gật đầu phụ họa.  

 

Mà cảnh này vừa khớp lại rơi vào ánh mắt Vũ Thuần Tử, trong lòng chợt nở một nụ cười lạnh, ngoài miệng vẫn giả vờ vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn đưa năm viên linh thạch ra phía trước.  

 

"Đây, ta có thể đi rồi chứ?"  

 

Thiên Vũ lanh lẹ đem nó đoạt lấy, sau đó lùi người về sau, nhìn về tên đồng bọn bên cạnh cười lớn.  

 

Tên đồng bọn thấy vậy, cũng nở nụ cười như ý nguyện, sắc mặt hắn lúc này mới chính thức lộ ra nguyên hình, giọng điệu băng lãnh nói.  

 

"Hừ! Mau giao toàn bộ thứ trong người ngươi có cho ta, sau đó mau chóng biến về bên Bắc Linh Tông, nếu không bọn ta sẽ giết không tha!"  

 

Thiên Vũ nhanh chóng áp sát Vũ Thuần Tử, rút đao chỉ thẳng vào hắn, lớn tiếng quát, giọng nói tràn đầy ngông cuồng.  

 

"Khôn hồn liền giao ra, nếu không bọn ta sẽ không cho ngươi sống thoải mái."  

 

Nét mặt Vũ Thuần Tử trầm trọng đến cực điểm, khóe miệng giương lên nụ cười lạnh, đáp.  

 

"Ta biết các ngươi đằng nào cũng không cho ta qua, vậy được, tự ta sẽ đi qua đó!"  

 

"Tiểu tử, ngươi dám bước chân vào nửa bước, liền đảm bảo ngươi sẽ hối hận về sau."  

 

Tên hộ vệ kia nổi giận nói, kèm theo đó là khí tức âm lãnh đồng thời vận chuyển.  

 

Vũ Thuần Tử không có sợ hãi, vẫn như cũ bình thản, lại nói.  

 

"Ta cũng cho các ngươi môt lời khuyên, nhanh chóng cút sang một bên để ta đi, và đưa hết đồ trên người cho ta, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng."  

 

Hai người nghe vậy, phản ứng đầu tiên là sửng sốt, sau đó đồng loạt cười lớn.  

 

Bọn hắn không có nghe nhầm chứ? Tên này dám cả gan uy hiếp người của Tạc Thiên Tông, đúng là không biết chữ chết viết như thế nào, chẳng lẽ đầu óc hắn có vấn đề?  

 

"Ngươi không biết ngươi vừa trêu chọc đến ai đâu."  

 

Thiên Vũ nhếch mép cười lạnh nói.  

 

"Ta không nói nhiều, chỉ cần các ngươi đồng ý hay là không thôi!"  

 

Giọng nói bĩnh tĩnh từ Vũ Thuần Tử truyền tới, nhưng thực chất bên trong hắn đã đạt tới biên giới bạo nộ.  

 

"Chỉ bằng ngươi? Mau bỏ lại đồ đạc rồi cút khỏi đây!"  

 

Thiên Vũ trầm giọng nói, thanh đao trong tay đã sớm chuẩn bị dạy dỗ cho Vũ Thuần Tử một bài học.  

 

Đùng!!!  

 

Bất chợt, một tiếng nổ lớn vang lên ngay tức thì, tên thị vệ kia chưa kịp phản ứng, đã thấy đồng bọn Thiên Vũ của hắn, bị đánh bay ngược ra xa, thân thể nặng nề đâm vào tảng đá.  

 

Oa!  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK