Hắn lúc này mới vội nói.
"Chư vị huynh đệ, ta đang bị truy sát, có thể cho ta vào tránh nạn một chút không? Sau khi ổn thỏa ta sẽ rời đi."
"Không được, người nào từ Băng Linh Tông bơi qua đây đều không thể đặt chân lên Tạc Thiên Tông, nếu cứ tiếp tục ngoan cố bọn ta sẽ giết người."
Hai gã thị vệ vẫn lạnh lùng, cầm thanh đao trong tay nắm chặt chỉ về phía quát tháo.
Vũ Thuần Tử có chút tức giận, nhìn hai người này, tu vi chỉ là Phát Mạch cảnh, bọn hắn vậy mà trực tiếp đuổi chính mình đi, không hề quan tâm tu vi của đối phương.
Chẳng lẽ tông môn này cùng Băng Linh Tông giống nhau?
Hắn không khỏi nhớ tới lúc trước khi mới đi vào Băng Linh Tông, có nghe nữ nhân tóc trắng nói về Tạc Thiên Tông này, ngoài Tạc Thiên Tông hình như còn có U Lam Tông.
Vũ Thuần Tử cũng có chút hiểu sơ về mối quan hệ hai tông môn trước mặt, xem ra bản thân vừa đi đến nơi không được chào đón.
Chẳng lẽ hắn phải bơi ngược trở lại Băng Linh Tông sao? Điều này đương nhiên là không thể nào rồi.
Hắn liền hỏi thêm.
"Xin hỏi chư vị, nơi này có chỗ nào ta có thể đi hay không? Ta sẽ không đi vào địa phận của các người."
Một người trong đó bỗng nhiên liếc mắt, cười nhạt nói.
"Toàn bộ nơi này đều là của Tạc Thiên Tông bọn ta, muốn đi nơi khác ngươi phải bắt buộc bơi vòng ra sau năm trăm hải lý."
Vũ Thuần Tử nghe vậy khẽ nhíu chặt chân mày, nhìn hai người không ngừng đùa giỡn, bản thân không khỏi có chút khó chịu.
Trong lòng vốn còn chưa tan nổi giận đối với Băng Linh Tông, hiện tại lại bị hai tên này đùa giỡn, nội tâm hắn chợt sinh ra một tia sát khí với hai người này.
"Hai vị phải chăng nói giỡn, nơi này rộng như vậy, không thể nào tông môn các ngươi độc chiếm hết như vậy?"
Vũ Thuần Tử cố nhịn xuống tâm tình gặng hỏi.
"Làm sao? Tông môn bọn ta mạnh, bọn ta có quyền!"
Tên còn lại tỏ vẻ khó chịu, giương mắt hống hách nói.
"Thiên Vũ, đừng hù dọa người ta như thế! Hắn chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi, không biết được tông môn bọn mình lợi hại."
Người bên cạnh đột nhiên nói xéo với tên kia, rõ ràng không coi Vũ Thuần Tử ra gì.
Sắc mặt Vũ Thuần Tử không khỏi trầm xuống, lạnh lùng nói.
"Hai vị nhất quyết muốn ta rời đi?"
"Đúng vậy, nhưng nếu ngươi muốn đi vào thì cũng được thôi, bỏ lại tất cả những thứ trên người ngươi lại coi như làm lộ phí."
Thiên Vũ càng ngày càng ngông cuồng, lớn giọng nói.
"Chỉ cần đưa cho bọn ta món đồ trên người ngươi, liền có thể cho ngươi qua."
Tên còn lại cũng gật đầu phụ họa, mà ánh mắt của hai người này bỗng nhiên sáng rực lên tham lam.