"Ngươi xem, hắn hình như đột phá Linh Căn?"
Bỗng nhiên một người trong số đó phát hiện ra điều gì bất thường, vội vã kinh ngạc kêu lên.
Đa số người nghe vậy, liền mở to mắt nhìn vào thân ảnh Vũ Thuần Tử. Chỉ thấy quanh người hắn phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, từng đoàn vân vụ thay phiên luân chuyển quanh thân, làm cho Vũ Thuần Tử càng trở nên thần bí. Tiếp theo đó, trong người hắn đột nhiên lao ra một con trùng màu kim tinh, dài khoảng tám tất, nó không có mắt mũi, tựa như một sợi dây thừng đồng dạng, nhưng sau đuôi nó lại nhọn hoắt.
Nhìn cảnh này, không ít người ồ lên kinh ngạc.
"Đột phá?"
Vân Tiêu không dám tin vào mắt mình, sững sờ tự hỏi.
"Hắn chỉ mới Phát Mạch cảnh, không cần đạt tới Tẩy Tủy đã khai mở ra linh căn, điều này quả thật đúng là hiếm có!"
Vân Bích Vận thì thào nói.
Những cao tầng bên cạnh nghe vậy, đều đồng loạt gật đầu, Vũ Thuần Tử thiên tư kiệt xuất như vậy, bọn hắn đúng là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Tại đại lục này, chưa từng có ghi chép người mới đạt tới Phát Mạch cảnh đã khai mở Linh Căn cả, đây cũng là lần đầu tiên.
Không ít ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về thiếu niên hắc y trên khán đài, kèm theo đó cũng có không ít người ghen ghét thiên tư xuất chúng.
Vân gia nhị trưởng lão Vân Nam thì khác, sắc mặt của hắn lúc này có chút âm trầm, trong lòng dường như đang tính toán điều gì.
Mọi người bên cạnh lại không có phát giác ra điểm bất thường của hắn.
Trải qua vài phút, Vũ Thuần Tử mới từ trong không gian kia thoát ra, hắn thở hắt ra một hơi, nhìn khoảng sáng chung quanh mà vui mừng, rốt cuộc hắn cũng thoát khỏi nơi tối tăm đó.
Ánh sáng vân vụ lưu chuyển quanh thân ngay tức khắc bị dập tắt, ngay cả con trùng màu kim tinh kia cũng đã không thấy đâu.
Điều đáng ngạc nhiên hơn chính là, thân thể Vũ Thuần Tử trở nên cường tráng hơn rất nhiều, cơ bụng sáu múi săn chắc tự động xuất hiện, đối với cái này, hắn không có bao nhiêu ngạc nhiên.
"Vũ tiểu hữu, ngươi cảm thấy thế nào?"
Vân gia đại trưởng lão liền tò mò hỏi.
"Ta cảm thấy cơ thể rất tốt, chư vị, ta đã thông qua chứ?"
Vũ Thuần Tử ưỡn ngực nói, sau đó lại hỏi.
"Thông qua!"
Đại trưởng lão Vân Mục không có chần chờ, trực tiếp gật đầu đồng ý, bốn người trưởng lão còn lại cũng âm thầm tán đồng.
Vân Tiêu thấy vậy chợt cười, nói.
"Vũ tiểu hữu từ nay trở về sau ngươi là người của Vân gia ta, nếu có chuyện gì không vừa ý, cứ đến đại trưởng lão kiến nghị."
Vũ Thuần Tử gật đầu cảm kích, nói.
"Đa tạ Vân gia chủ, ta sẽ không phụ sự kỳ vọng của Vân gia."
Vân Tiêu nghe vậy, liền hài lòng cười, quay sang nhìn về Vân Bích Vận hỏi.
"Bích Vận, ngươi có ý kiến gì không?"
"Phụ thân, không có!"
Vân Bích Vận khẽ lắc đầu đáp.