• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Muốn tiếp tục đánh ra từng nhát kiếm kết liễu Vũ Thuần Tử, vào đúng lúc này, Vũ Thuần Tử chợt nhịn xuống cơn đau, dùng toàn bộ sức mạnh cơ thể còn tồn tại, nhanh chóng đánh ra chiêu thức.  

 

Cùng với đó, xương cốt bên trong hắn không ngừng vang lên tiếng vỡ vụn, làn da Vũ Thuần Tử cũng nứt toác, không ngừng tràn ra máu tươi. Đây chính là kết quả của việc vận dụng toàn bộ sức mạnh cơ bắp tạo thành.  

 

Vũ Thuần Tử cắn chặt răng, hai tay dùng sức nâng lên cao, tựa như đang nắm một thanh kiếm vô hình đồng dạng, chỉ thấy Vũ Thuần Tử nghiến chặt răng, âm thanh phát ra một tiếng gầm rống, ngay lập tức đánh xuống.  

 

"Công Lý Demacia!"   

 

Bạch Diệp Sơn có chút sửng sốt, nhìn Vũ Thuần Tử tràn ngập không hiểu.  

 

Bỗng nhiên, trên trời cao đột nhiên nổi lên gió lớn, khiến Bạch Diệp Sơn kinh ngạc nhìn lên trời.  

 

Chỉ thấy, đám mây đang nhanh chóng di tản ra hai bên, lộ ra một điểm ánh sáng màu vàng.  

 

Sau khi chứng kiến toàn bộ, liền ngay lập tức lâm vào sợ hãi, tinh thần trở nên căng thẳng chưa từng có.   

 

Thương khung trên cao, một mũi kiếm to như ngọn núi, đang nhắm thẳng vào đỉnh đầu Bạch Diệp Sơn lao xuống, làm hắn dựng cả tóc gáy.  

 

Uy áp mạnh mẽ khiến Bạch Diệp Sơn đứng hình mất vài giây.  

 

Bạch Diệp Sơn không có cơ hội né tránh, cũng không còn thời gian để tránh thoát, hắn lập tức tung ra chiêu thức của mình, đối kháng với mũi kiếm trên cao.  

 

"Nhất Kiếm Đỉnh Thiên!"  

 

Bạch Diệp Sơn hét lớn một tiếng, thanh kiếm tựa như mũi tên, lao thẳng vào mũi kiếm to lớn kia.  

 

Chớp mắt hai chiêu thức đã đụng vào nhau.  

 

Ầm ầm ầm…  

 

Từng tiếng nổ lớn vang lên, khiến đại địa run rẩy.  

 

Vũ Thuần Tử sau khi đánh ra nó cơ thể mất kiểm soát ngã xuống đất, trong miệng không ngừng thở dốc.  

 

Ánh mắt hắn vẫn nhìn vào đám bụi trước mặt, muốn xem xem tên kia có chống đỡ được hay không.  

 

"Khụ khụ!"  

 

Lúc này, bỗng nhiên một tiếng ho khan vang lên, Bạch Diệp Sơn bất ngờ leo ra từ vụ nổ, trên thân hắn không còn hình thái ban đầu, quần áo đều tơi tả, búi tóc cũng bị cháy đen, tựa như một tên ăn mày vừa bước ra khỏi thùng rác.  

 

Vũ Thuần Tử không khỏi kinh ngạc, hắn vậy mà vẫn còn sống? Chiêu thức này khiến thể lực hắn kiệt quệ hoàn toàn, thế mà không giết được Bạch Diệp Sơn kia, trong lòng hiện lên tia thất vọng.  

 

"Khục khục, Bạch Diệp Sơn ta từ trước tới nay vẫn luôn cẩn thận, không ngờ chỉ xem thường một con kiến hôi, lại khiến bản thân lâm vào tình trạng như thế này!"

Bạch Diệp Sơn ho khan, trầm giọng nói ra, giọng nói này tựa như tu la địa ngục một dạng, băng lãnh mà vô tình.  

 

Vũ Thuần Tử có chút thất thố lui người về sau, đối với Bạch Diệp Sơn tu vi cao thâm, hắn mới biết chính mình quá đề cao bản thân.  



Xem ra thực lực mạnh mới là thứ quyết định mọi chuyện, ngay cả sinh tử! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK