Trải qua một lúc lâu, Vũ Thuần Tử mới chấp nhận chính mình đã thật sự xuyên không, lần này hắn không còn hoảng hốt như trước, chỉ âm thầm lắc đầu thở dài, tự cười giễu bản thân tuổi đời thật sự quá ngắn ngủn.
Ngay cả tay nữ nhân còn chưa nắm, liền bị mang đến đây sinh tồn, còn dính hắn với một cái hệ thống không rõ nguyên nhân, ông trời đúng là biết trêu đùa mà.
Hắn vốn là một tên tác giả nghèo hèn, sinh sống tại địa cầu, trong lúc suy nghĩ lấy cảm hứng để viết truyện, liền thả nhẹ một cái rắm, không biết vì nguyên nhân gì, khiến thế giới của hắn theo đó nổ tung, ngay cả khi chết đi vẫn còn tràn đầy hoang mang.
Ta chỉ thả nhẹ cái rắm thôi, có cần khủng khiếp như vậy không?
Vũ Thuần Tử không khỏi cảm thán, nếu biết trước uy lực quả rắm của mình khủng bố, thì đã sớm bắt máy bay chạy sang bọn Tung Của, cùng bọn hắn đồng quy vu tận, vì cái tội xuyên tạc lịch sử, dám vẽ lên đường lưỡi bò trong lãnh thổ nước hắn.
Nhưng mà nghĩ lại, giờ khắc này bọn đấy chắc chẳng còn nữa, có lẽ đã cùng với quả rắm thối của hắn thăng thiên rồi cũng nên.
Chỉ có điều Vũ Thuần Tử không biết hiện tại bản thân đang ở đâu, hay lai lịch là gì?
Hắn nhớ, trong những cuốn tiểu thuyết xuyên không, không phải trước khi đầu nhập vào thân thể mới, liền sẽ tự động tiếp thu linh hồn cũ hay sao? Tại sao bản thân hắn lại không thấy?
Điều này khiến Vũ Thuần Tử vô cùng thắc mắc.
Chẳng lẽ bản thân xuyên đến cái xác không có linh hồn?
Vũ Thuần Tử nghi hoặc xem xét lại bản thân hiện tại, chân tay vẫn có da, có đầy đủ bộ phận như người bình thường, nhưng nó lại không có máu thịt!
Làn da đen sẫm này, không khác nào một cái xác sống!
"Con mẹ nó! Ta xuyên qua thành zombie?"
Vũ Thuần Tử tức giận chửi đổng lên, liền muốn khóc thành tiếng mán.
Thế này thì làm ăn gì được nữa?
Nhưng rất nhanh Vũ Thuần Tử phát hiện, trong thân thể mình có chứa một viên ngọc màu đỏ đang phát sáng, mà nó lại nằm ngay vị trí trái tim.
"Con zombie này thật sự cổ quái."
Vũ Thuần Tử thầm nghĩ, sau đó bản thân mới chấp nhận hiện thực, liền quay sang nhìn chung quanh. Nơi này cây cối dày đặc, đen đến không thấy ánh sáng, bản thân hắn lại đứng bất động trước một căn lều nhỏ.
Hai mắt trắng dã tựa như không có linh hồn, thẫn thờ nhìn ở phía trước, giống như một con cẩu canh giữ cửa.
"Nơi này thật kỳ lạ!"
Vũ Thuần Tử đánh giá một lượt sau đó, thầm nghĩ.
Ngay khi hắn muốn cử động, phát hiện thân thể này không nghe theo điều khiển, hắn nhanh chóng thử lại lần nữa, nhưng không hề nhúc nhích được, tình cảnh này khiến Vũ Thuần Tử sửng sốt khó hiểu.
"Ting! Ký chủ đột nhiên nhập vào thân thể lạ, phải đợi hệ thống dung hợp mới có thể cử động được."
Bỗng nhiên âm thanh hệ thống vang lên bên tai hắn.
"Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện, mau giúp ta!"
Vũ Thuần Tử có chút nôn nóng nói.
"Ting! Hệ thống đang trong quá trình dung hợp, vui lòng đợi ít phút, cụ thể là ba giờ."
Hệ thống tiếp tục nói.
"Cẩu thí hệ thống!"
Vũ Thuần Tử không khỏi mắng to trong lòng.
Không biết Vũ Thuần Tử đã đứng ở đây bao lâu, mặt trăng cũng đã lên cao đỉnh đầu, không khí lạnh bắt đầu kéo xuống, hắn đoán giờ khắc này chính là giữa đêm.
Trong lòng cũng vô cùng thắc mắc, không biết trong túp lều là ai, lại có khả năng điều khiển được zombie.
Ngay khi Vũ Thuần Tử nghi hoặc, bên trong túp lều bỗng nhiên vang lên tiếng sột soạt, kèm theo đó là từng tiếng bước chân.
Vũ Thuần Tử không thể di chuyển, chỉ có thể nghe âm thanh từ đằng sau lưng.
Lúc này, một bóng hình đột nhiên đi qua, khiến Vũ Thuần Tử lác mắt theo dõi không rời.
Đó là một nữ nhân khá trẻ, tuổi tầm mười chín, hai mươi, dung nhan vô cùng xinh đẹp.
Điều hắn chú ý nhất, không phải nàng xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mà là trên thân nàng không hề có một mảnh vải che thân, toàn bộ lõa lồ ngay trước mặt.
Khiến dục hỏa Vũ Thuần Tử sôi lên sùng sục.
"Nhân gian mỹ vị! Quả là nhân gian mỹ vị!"
Vũ Thuần Tử chợt thèm nhỏ dãi, ánh mắt tham lam nhìn một lượt từ trên xuống dưới thân thể nàng.
Với một thanh niên tràn đầy sức sống như hắn, không thể nào kìm chế được, chưa nói kiếp trước trải qua hai mươi mấy năm cô độc, không cảm nhận đến nữ nhân tình trường.
"Lão thiên, ta muốn sờ!"
Linh hồn Vũ Thuần Tử trở nên run rẩy, hắn muốn đưa tay ra vuốt ve thân thể như ngọc trước mắt, nhưng lại không thể cử động, điều này khiến hắn vô cùng ủy khuất!
Mà thiếu nữ trước mắt này, lại làm ra động thái, nếu hắn có máu, e là máu mũi Vũ Thuần Tử đã phun trào từ lâu. Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng uốn éo cơ thể, thân hình mảnh mai tựa như tiên nữ, có lồi có lõm khiến hắn như muốn nổ tung.
Thiếu nữ sau khi làm động tác mị hoặc, liền đi tới trước mặt hắn, nhẹ nhàng nói.