• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe câu nói này không ít người như tiếp thêm động lực, sắc mặt từng người trở nên nghiêm nghị.  

 

Vũ Thuần Tử ở một bên âm thầm cảm thán, nữ nhân xinh đẹp đúng là có sức hấp dẫn lớn.  

 

"Hừ! Đám nam nhân ngu muội!"  

 

Bỗng nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên bên tai Vũ Thuần Tử, khiến hắn có chút sửng sốt.  

 

Tại nơi này vậy mà vẫn có người giữ được trấn tỉnh như hắn, ngược lại là một kỳ tích. Vũ Thuần Tử không khỏi đưa mắt tìm kiếm, phát hiện, người lên tiếng không phải ai khác, chính là tên nữ giả nam trang kia.  

 

"Ngươi không thích nữ nhân sao?"  

 

Vũ Thuần Tử chợt cười khẽ, đi tới bên cạnh nàng dò hỏi.  

 

"Thích, đương nhiên thích, nhưng đám nam nhân này làm ta chán ghét!"  

 

Nữ nhân kia bỗng chốc giật mình, phát hiện lại là tên chắn đường nàng lúc nãy, liền có chút tức giận nói ra.  

 

"Ngươi cũng thầm thương trộm nhớ Vân Bích Vận?"  

 

Vũ Thuần Tử chợt giả vờ sửng sốt, hỏi.  

 

Câu nói này khiến nàng ngây ngốc, khuôn mặt cứng ngắc không biết phải làm sao, nhưng vẫn mạnh miệng đáp.  

 

"Phải thì sao?"  

 

Vũ Thuần Tử  cười hàm ý, nói.  

 

"Thật trùng hợp, ta cũng thầm thương trộm nhớ Vân Bích Vận."  

 

"Liên quan gì tới ta?"  

 

Nữ nhân nhìn Vũ Thuần Tử muốn phát bực, tức tối hỏi.  

 

"Này, ngươi thầm thương nàng, ta cũng thầm thương nàng, như vậy chúng ta đều là tình địch rồi."  

 

Vũ Thuần Tử đột nhiên nói ra, khiến nàng giật bắn mình.  

 

Sau đó nhìn hắn thật kỹ một lúc, sau khi phát hiện tu vi của Vũ Thuần Tử chỉ là Phát Mạch cảnh, liền bĩu môi khinh miệt nói.  

 

"Chỉ bằng ngươi? Khuyên ngươi nên về nhà bú thêm sữa đi."  

 

"Nếu ta thật sự đánh bại ngươi thì thế nào?"  

 

Vũ Thuần Tử không cho là vậy, liền hỏi.  

 

"Ngươi? Không xứng!"  

 

Nữ nhân kia trực tiếp ném ánh mắt khinh bỉ về phía hắn, khiến Vũ Thuần Tử cảm thấy muốn lộn gan.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK