• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Thuần Tử chỉ lấy toàn bộ Linh Thạch cùng với y phục dành cho nam giới, những thứ không dùng đến liền ném đi.  

 

Lần này rời đi, chính là muốn ra khỏi Bắc Vực lạnh giá, tìm kiếm một địa phương mới, hắn cũng muốn xem xem, thế giới ngoài kia sẽ như thế nào.  

 

Mọi việc còn lại ở phía sau, Vũ Thuần Tử sẽ có dự tính của riêng mình.  

 

Ngay khi Vũ Thuần Tử vừa rời đi không lâu, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện ba người, bọn họ đều mặc y phục có hoa văn băng giá, tổng cộng có hai nam và một nữ, nữ nhân có chút nhan sắc, mặc y phục lụa đỏ mỏng manh, có thể thấy được vóc dáng bên trong của nàng nuột nà.  

 

Hai nam đều anh tuấn ngời ngợi, một người trong số đó cực kỳ âm lãnh, người kia thì cử chỉ lại bình thản tự nhiên.  

 

Cả ba tuổi tác vẫn còn khá trẻ, tầm ba mươi trở xuống, nhưng tu vi lại khá mạnh.   

 

Nhìn hoa văn trên y phục bọn họ mặc, không khó đoán ra, đây chính là biểu tượng của nội môn Băng Linh Tông.  

 

"Xem ra chúng ta tới chậm!"  

 

Nam nhân âm lãnh chợt nói, ánh mắt hắn nhìn chung quanh cây cối bị ngã rạp, cùng với tảng đá lớn bên dưới chân, lại còn không ít máu vương vãi khắp nơi trên đất.  

 

"Người bị giết trong tảng đá này là ai?"  

 

Nữ nhân kia chợt thắc mắc hỏi.  

 

"Cái này không rõ cứ di dời tảng đá ra xem sẽ biết được thôi."  

 

Bên trái âm thanh tự nhiên từ nam tử mặc áo trắng truyền vào trong tai hai người bọn họ, chỉ thấy người này nâng nhẹ cánh tay, ngay lập tức vỗ mạnh lên đỉnh đá.  

 

Bùm!  

 

Một tiếng nổ vang lên, tảng đá lớn bỗng chốc nứt ra làm hai nửa.  

 

Cả ba ngay lập tức nhìn xuống, phát hiện người này lại không có đầu, thân thể đã bị đè nát nghiêm trọng, điểm đặc biệt trên người hắn, chính là huy hiệu nội môn đệ tử Băng Linh Tông.  

 

"Đệ tử nội môn?"  

 

Thiếu nữ gọi Ngã Tư Sở kinh ngạc nói.  

 

"Người này tại sao lại chết ở đây? Chẳng lẽ do Vũ Thuần Tử ra tay sao?"  

 

Nam nhân áo trắng Hoàng Hải Hà hiện lên nghi vấn, thầm tự hỏi chính mình.  

 

"Ở đây còn có hai cái vết máu lớn!"  

 

Bỗng nhiên, âm thanh của nam tử âm lãnh cách đó không xa truyền tới, khiến hai người khẽ giật mình, bọn hắn không khỏi nhìn nhau, sau đó nhanh chóng đi tới.  

 

"Hai vết máu này chẳng lẽ không cùng một người?"  

 

Ngã Tư Sở ngay lập tức nhận ra điểm bất thường, vết máu đầu tiên đã sớm khô cứng, biến thành màu đen đậm, còn có cả y phục bị rách của nữ nhân. Mà vết máu gần đó lại không hề chuyển đen, tuy là đã khô nhưng nàng có thể nhận ra không phải cùng một người.  

 

"Các ngươi nhìn xem!"  

 

Hoàng Hải Hà quan sát kỹ càng, sau đó kinh ngạc phát hiện, bật thốt kêu lên.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK