• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thì ra chiêu thức này triệu hồi thiên thạch, cho nên mới lâu như vậy xuất hiện.  

 

Bạch Diệp Sơn lúc này cũng cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn lên trời tràn ngập kinh hãi.  

 

Thiên Thạch lao nhanh xuống, chưa đợi Bạch Diệp Sơn kịp phản ứng, đã rơi mạnh trên đỉnh đầu hắn.  

 

Đùng….  

 

Thiên thạch va chạm ngay lập tức vang lên tiếng nổ lớn, mặt đất cũng xuất hiện một vết lõm khổng lồ.  

 

Dư chấn còn lại của nó đi qua, quét sạch toàn bộ phương viên hai dặm trở thành bình địa, ngay cả Vũ Thuần Tử cũng bị nó đánh bay ra xa.  

 

Vũ Thuần Tử khó khăn đứng dậy, ho khan một tiếng, bên trong còn kèm theo một ít máu tươi.  

 

Ánh mắt vội nhìn về tảng thiên thạch nằm tại phía trước quan sát, sau khi bụi mù tán đi, liền phát hiện Bạch Diệp Sơn bị đè bên dưới, chỉ có chiếc đầu kèm theo tóc tai rối bù lòi ra ngoài, trong miệng hắn kéo theo máu tươi trào ra, nhìn thảm trạng này, hiển nhiên là nhanh đang trong tình trạng hấp hối.  

 

Chỉ thấy trong ánh mắt của hắn tràn ngập sợ hãi.  

 

Cả người Vũ Thuần Tử nhanh chóng hư thoát, mệt nhọc ngồi bệt xuống đất thở dốc.  

 

Hệ thống bên trong tự động vận hành linh khí, nhanh chóng đem vết thương Vũ Thuần Tử khép lại.   

 

Hai canh giờ trôi qua, vết thương cùng linh khí của hắn đã hồi phục được bốn phần, những vết sẹo cũng biến mất rõ rệt, trả lại ngũ quan anh tuấn vốn có, chỉ có điều hiện tại sắc mặt của hắn có chút già.  

 

Sau khi hồi được một chút thể lực, Vũ Thuần Tử đứng dậy, tiến về phía Bạch Diệp Sơn đang nằm thoi thóp.  

 

Hắn nhìn Bạch Diệp Sơn không khỏi cười nhạt, nói.  

 

"Ta đã nói ngươi chết là ngươi chết!"  

 

Bạch Diệp Sơn tràn đầy sợ hãi nhìn về phía Vũ Thuần Tử, hắn đến bây giờ vẫn không tin được thiếu niên này lại có năng lực giết chết mình.

Không đợi Bạch Diệp Sơn lên tiếng cầu xin, Vũ Thuần Tử đã tàn nhẫn hạ một chưởng đánh vào đại não Bạch Diệp Sơn.   

 

"Địa Chấn!"  

 

Bành!  

 

Một tiếng nổ chợt vang lên, đầu lâu của Bạch Diệp Sơn tựa như quả dưa hấu, trực tiếp vỡ nát, tương máu văng tứ tung.  

 

Vũ Thuần Tử thu hồi khí thế, lạnh lẽo nhìn thi thể Bạch Diệp Sơn, sau đó hướng mắt dõi về phía Băng Linh Tông thầm nói.  

 

"Món nợ này, ta sẽ nhớ kỹ!"  

 

Trải qua chuyện này, hắn cũng biết bản thân mình đã cùng Băng Linh Tông kết xuống thù oán không thể phá giải, chỉ có giết sạch bọn họ hoặc là xử lý Nam Cung Nguyệt Sương mới khiến bản thân được an toàn.  

 

Trong lòng hắn càng kiên định trở nên mạnh mẽ.  

 

Giết chết Bạch Diệp Sơn xong, Vũ Thuần Tử cũng không thể ở lâu, bởi vì hắn biết, sớm muộn gì cũng sẽ có người khác truy đuổi tới, như vậy càng thêm phiền phức.  

 

Ngay lập tức hắn lục lọi đồ vật của cả ba, sau đó nhanh chóng tẩu thoát.  



Đồ vật của ba người không nhiều, chỉ là một ít linh thạch cùng một số đồ dùng cá nhân, như quần áo trang sức các loại. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK