• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Tiêu vẫn nghi hoặc không hiểu, Vũ Thuần Tử rốt cuộc đã làm gì, mà khiến một cao thủ Hóa Đan cảnh tự mình đến Kim Thành như vậy?  

 

"Hừ! Hiểu lầm? Ngươi cũng chỉ là người ngoài cuộc, làm sao biết được chuyện đằng sau?"  

 

Phạm Chánh Anh sắc mặt rét lạnh, đối với Vân Tiêu quát lớn, cùng với đó là khí tức nồng đậm trên người phát tán ra, đem toàn bộ người bên trong quảng trường ép đến không thở nổi.  

 

Hóa Đan cảnh cao thủ ra tay, không một ai tại đây có thể chống đỡ.  

 

Vũ Thuần Tử cố gắng hòa hợp khí tức bên trong cơ thể, tránh tình trạng choáng ngợp.  

 

Nhìn ba người trên cao, trong lòng hắn chợt đưa ra suy đoán, ba người này hẳn là người của Tạc Thiên Tông, vì truy tìm kẻ giết hai gã thị vệ mà đến.  

 

Chỉ là hắn không thể ngờ, mới bao lâu đã tìm ra được mình?  

 

Vũ Thuần Tử không khỏi tràn đầy tò mò.  

 

"Tiểu tử, là ngươi giết hai gã thị vệ Tạc Thiên Tông?"  

 

Phạm Chánh Anh ánh mắt nhíu thật chặt, gặng hỏi.  

 

"Trưởng lão, ta cảm nhận hai khi tức Thính Quang trên người của hắn, chắc chắn là hắn giết không phải ai khác."  

 

Một người thiếu niên mặc y phục màu xanh, đứng tại bên trái lão giả Phạm Chánh Anh lên tiếng nói.  

 

Người thiếu niên bên cạnh cũng gật đầu phụ họa.  

 

Phạm Chánh Anh không khỏi nở một nụ cười lạnh, sát khí bỗng chốc bao phủ toàn bộ phương viên, khiến vô số người có mặt không khỏi lạnh run.  

 

Tuy chỉ mất hai tên thị vệ, nhưng cũng là một phần mặt mũi của hắn, giết người của hắn chẳng khác nào đánh mặt chính mình?   

 

Phạm Chánh Anh dù thế nào cũng phải đòi lại, nếu không sau này tại tông môn, hắn liền mang danh tiếng về sau, chẳng còn ai dám đầu nhập vào hắn.  

 

"Đây là bọn họ tự tìm cái chết, không liên quan đến ta."  

 

Đối mặt với cao thủ mạnh mẽ, Vũ Thuần Tử không hề tỏ ra sợ sệt, liền ngạnh kháng nói.  

 

Mà Vân gia người lần này không có xen vào, Vân Tiêu cùng Vân Bích Vận đứng một bên âm thầm quan sát, bọn họ muốn nhìn xem phản ứng của Vũ Thuần Tử như thế nào.  

 

"Ngươi nói như vậy, tựa như giết một con muỗi? Càng không thấy mình sai?"  

 

Phạm Chánh Anh chợt cười, nổi giận hỏi.  

 

"Ta không nói, là ngươi nói!"  

 

Vũ Thuần Tử bình thản đáp.  

 

"Hảo tiểu tử, mặc kệ như thế nào, ngươi giết người của ta đều đền mạng!"  

 

Thanh âm của Phạm Chánh Anh chợt trầm xuống, giọng nói lạnh như băng truyền ra.  

 

"Ngươi đang ỷ mạnh hiếp yếu?"  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK