• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà chung quanh rất nhiều đệ tử vây quanh không khỏi cười ầm lên, khiến Vũ Thuần Tử có chút xấu hổ.  

             "Con mẹ nó! Trụ bị hư rồi."  

             Vũ Thuần Tử vội đổ lỗi cho trụ, nhưng đám người chỉ coi hắn như con hề đang nhảy nhót.  

             Nhưng ngay tức khắc, Trắc Nghiệm Thạch đột nhiên rung lên bần bật, toàn bộ mọi người có mặt tại quảng trưởng kinh ngạc.  

             Thấy vậy, nội tâm Vũ Thuần Tử không khỏi kinh hỉ, xem ra bản thân thật sự có sức mạnh.  

             Trắc Nghiệm Thạch lúc này ngay lập tức đổ ầm xuống ngay trước mắt mọi người.  

             Ầm…  

             "Các ngươi thấy chứ? Là ta đánh nó ngã!"  

             Vũ Thuần Tử cười to sảng khoái, chỉ về phía thiết trụ khoe khoang nói.  

             Lúc này, một vài cao thủ chạy tới kiểm tra tình hình, sau một lúc liền bẩm báo.  

             "Tông chủ! Trắc Nghiệm Thạch không phải bị đánh ngã, mà là do kết cấu nền đất không chắc chắn, nên tự động ngã."  

             "Này… Các ngươi quá trơ trẽn! Dám đổi trắng thay đen?"  

             Vũ Thuần Tử không khỏi chửi mắng bọn họ.  

             "Tiểu tử ngươi ngậm lại mồm, nếu không liền cơ hội hối hận còn không kịp."  

             Sắc mặt Từ Ẩn đột nhiên trầm xuống, lạnh giọng quát.  

             Mà Nam Cung Nguyệt Sương lại không có ngăn cản, chỉ nhìn Vũ Thuần Tử một chút sau đó phân phó nói.  

             "Đưa hắn vào Ngoại Môn khu vực đi!"  

             "Tông chủ!"  

             Từ Ẩn muốn lên tiếng nói thêm, liền bị Nam Cung Nguyệt Sương chặn họng, gằn giọng hỏi.  

             "Ta phân phó như vậy không vừa ý?"  

             "Không… Ta chỉ thấy như vậy không được tốt cho lắm! Ta nghĩ nên đưa hắn vào khu Tạp Dịch."  

             Từ Ẩn vội nói, nhưng trong lòng hắn càng không muốn Vũ Thuần Tử đi vào Băng Linh Tông, câu trả lời rất đơn giản, tên thiếu niên này quá phế vật!  

             Nếu không phải do tông chủ tự mình mang về, ngay cả tư cách tham gia Tạp Dịch còn không có, huống chi là cánh cửa Ngoại Môn.  

             Vũ Thuần Tử lần này đối với Từ Ẩn rất không vừa mắt, tên này năm lần bảy lượt ngăn cản hắn đi vào Băng Linh Tông.  

             Thật sự mà nói, bản thân Vũ Thuần Tử cũng không muốn đi vào nơi này, đều tại nữ nhân kia ép buộc hắn.  

             "Không cần, cứ để hắn vào Ngoại Môn."  

             Nam Cung Nguyệt Sương chợt quyết định, đối với Từ Ẩn nàng thật sự không vừa lòng.  

             Từ Ẩn muốn giải thích, nhưng sau khi thấy sắc mặt lạnh lẽo của nàng, ngay lập tức ngậm chặt miệng lại.  

             "Tỷ tỷ, ngươi hình như trở nên mạnh hơn?"  

             Lúc này Nam Cung Nguyệt San đột nhiên hỏi, bởi vì từ lúc gặp Nam Cung Nguyệt Sương đến giờ, nàng luôn cảm giác khí tức của tỷ tỷ có chút khác thường, nhưng lại không thể chứng minh rõ.  

             "Phải! Ta đột phá!"  

             Nam Cung Nguyệt Sương không có dấu giếm, liền gật đầu thừa nhận.  

             "Tỷ tỷ mới mất bao lâu? Nếu như ta đoán không nhầm hai năm trước ngươi mới đột phá Phá Đan cảnh nhị phẩm xong, không ngờ lần nữa đột phá rồi."  

             Nam Cung Nguyệt San bồi hồi kể lại, trong lòng nàng có chút ngoài ý muốn, xem ra thiên tư của tỷ tỷ khá mạnh.  

             "Vậy ngươi bây giờ là cảnh giới gì? Nếu ta đoán không nhầm, chắc hẳn Phá Đan tam trọng, hoặc nhanh hơn là tứ trọng."  

             Nàng không ngừng nói ra suy đoán của chính mình.  

             Bên này, Nam Cung Nguyệt Sương vẫn như cũ lắc đầu, sau đó thả nhẹ khí tức ra bên ngoài, khí tức nồng đậm rét lạnh bao phủ mười dặm Băng Linh Tông, trên đỉnh đầu nàng nhanh chóng xuất hiện một thân ảnh mờ mờ ảo ảo, nhưng lại có mấy phần giống nàng như đúc.  

             Cảnh này khiến vô số người lâm vào chết lặng, đôi mắt mở lớn nhìn thân ảnh mờ nhạt du đãng trên đỉnh đầu Nam Cung Nguyệt Sương.   

             "Thành… Thành Anh cảnh!"  

             Đại trưởng lão Huyền Trang run rẩy kêu lên.  

             Khiến toàn bộ quảng trường một phen xao động.  

             Thành Anh cảnh, tông chủ đạt tới Thành Anh cảnh, điều này chứng tỏ cái gì?  

             Giờ khắc này, Nam Cung Nguyệt Sương có thể ngang hàng đứng chung một chỗ với Minh Chủ Diệp Vô Song.  

             Trở thành Thành Anh cảnh thứ hai tại Bắc Vực.  

             Cùng với đó, Băng Linh Tông sẽ được nước đẩy thuyền, danh tiếng vượt xa ba đại tông môn kia.  

             Ngay cả ba đại tông môn cũng không có tư cách so sánh.  

             Rất nhiều người không khỏi hoan hô chúc mừng, riêng Từ Ẩn thì khác, sắc mặt hắn giờ khắc này không được tốt cho lắm. Biểu cảm vô cùng khó chịu. Trong lòng hắn cũng không ngờ, nữ nhân này lại chỉ trong thời gian ngắn lại có thể đột phá nhanh chóng như vậy, khiến kế hoạch của Từ Ẩn có sự thay đổi lớn.  

             Vũ Thuần Tử đứng một bên có chút khó hiểu, hắn vẫn không hiểu rõ toàn bộ, chỉ có thể im lặng theo dõi.  

             Trải qua một phen chúc mừng, Nam Cung Nguyệt Sương trực tiếp rời đi, bởi vì nàng cần có việc quan trọng phải làm, nhanh chóng gọi Chúc Vũ mang hắn đi tới ngoại môn.  

             Chúc Vũ đương nhiên không dám làm trái ý, cùng mang Vũ Thuần Tử đến ngoại viện.  

             Ngoại viện chính là nơi dành cho tu sĩ mới đến, có thể chất tu luyện cao, sau khi qua được vòng ứng tuyển, sẽ mang bọn họ tới ngoại môn tu luyện, tu vi yêu cầu từ Nhân Sơ đến Phát Mạch cảnh.  

             Mỗi một lần ứng tuyển chỉ nhận được hai mươi người, có thể nghĩ vòng ứng tuyển sẽ khó đến mức nào?  

             Nếu hắn vượt qua Phát Mạch cảnh, có thể ứng tuyển đi vào nội môn.  

             Mà Vũ Thuần Tử lại không có cái gì tu vi, lại dễ dàng đi vào ngoại môn, khiến không ít người ghen tị đỏ mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK