• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Cảnh Huy thấy vậy vội vã hô lớn, nhanh chân đuổi theo phía sau, nhưng bước chân của Vân Đoạn Thi không hề dừng lại.  

 

Vân Diệu có chút ngượng ngùng, nhìn Vũ Thuần Tử khẽ nói.  

 

"Đừng để ý, nàng là vậy, chúng ta đi!"  

 

Nhìn Vân Diệu dung nhan xinh đẹp trên mặt, Vũ Thuần Tử không khỏi có chút thiện cảm.  

 

Từ bên trong hệ thống, hắn đã xem xét qua thông tin ba người bọn họ, Vân Cảnh Huy kia tu vi đạt tới Phát Mạch cửu trọng, Vân Đoạn Thi Phát Mạch cảnh cửu trọng, còn về Vân Diệu bên cạnh hắn, là Phát Mạch cảnh bát trọng, trong khi tuổi của bọn họ còn rất trẻ, tầm mười sáu mười bảy.  

 

Đối với những người này, Vũ Thuần Tử không có lo lắng bao nhiêu, Tẩy Tủy kỳ bản thân đã từng đánh qua không ít, huống chi mấy cái Phát Mạch cảnh? Lấy tu vi Phát Mạch cảnh ngũ trọng của hắn, liền nhẹ nhõm đánh hạ ba người này cộng lại.  

 

Nhưng hắn cũng không có vì thế mà tự cao tự đại, luôn cho mình là vô địch thiên hạ, toàn bộ Nam Nguyên đại lục này, thiên kiêu yêu nghiệt vô số, thực lực cao ngay cả hắn cũng không dám hình dung.  

 

Mà Vũ Thuần Tử còn chưa gặp tới một phần trăm trong số đó.  

 

Vân Diệu liếc mắt nhìn Vũ Thuần Tử tò mò hỏi.  

 

"Ngươi sợ bọn ta ám hại ngươi sao?"  

 

"Không có! Ta đang nghĩ, lần đầu được đứng cạnh mỹ nhân có chút bối rối!"  

 

Vũ Thuần Tử khẽ cười nói.  

 

"Xùy! Ngươi cũng biết mồm mép, mau đi thôi!"  

 

Vân Diệu chợt cười khẩy một tiếng, ném ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía hắn.  

 

Tuy trong lòng có chút vui vẻ khi được Vũ Thuần Tử khen nàng, nhưng nghĩ tới biểu cảm không có chút nào cảm xúc của hắn lộ ra ngoài mặt, chợt  khiến nàng thay đổi cách nhìn.  

 

Không khỏi đối với Vũ Thuần Tử tăng thêm vài phần hảo cảm.  

 

Hai người cứ như vậy sóng vai bước đi, thi thoảng còn trò chuyện rôm ra.  

 

Vân Cảnh Huy đi đằng trước, nhìn thấy một màn này, nội tâm hắn tràn đầy ghen tuông, hắn vốn nhận định từ lâu, Vân Diệu sẽ là nữ nhân sau này của mình, nhìn đôi nam nữ cười cười nói nói không ngừng, trong lòng không khỏi hiện lên nổi giận, ánh mắt nhìn về phía Vũ Thuần Tử càng thêm sắc bén.  

 

Vũ Thuần Tử cũng cảm giác đến, nhưng hắn vẫn như cũ cười nhạt, đối với loại người này liền trực tiếp bỏ qua.  

 

Vân Cảnh Huy chính là một tiểu nhân đội lốt quân tử!  

 

Lúc này, Vân Cảnh Huy không thèm đuổi theo Vân Đoạn Thi nữa, ngay lập tức dừng bước chân, sau đó tiến về phía hai người Vũ Thuần Tử.  

 

Hắn đột nhiên chen chân vào khoảng giữa, nhích bờ vai hất Vũ Thuần Tử sang một bên, trên mặt vẫn nở nụ cười hòa nhã, đối với Vũ Thuần Tử nói.  

 

"Thuần Tử huynh đệ, nể mặt ngươi là khách, ta kính ngươi đi đến nơi đó xếp hàng trước, bọn ta sẽ theo sau."  

 

Vũ Thuần Tử không khỏi kinh ngạc nhìn Vân Cảnh Huy, hắn đương nhiên biết tên này đang cố ý tách rời bọn họ, chỉ muốn ở chung cùng Vân Diệu kia, trong lòng hắn không khỏi cười lạnh, nhưng vẫn giả vờ đồng ý nói.  

 

"Vậy đa tạ hữu ý! Ta xin phép đi trước."  

 

"Đừng khách sáo!"  

 

Vân Cảnh Huy nở nụ cười điềm đạm, xua tay nói.  

 

Vân Diệu lúc này cảm giác là lạ, nhưng vẫn không biết lý do gì, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu nhường vị trí đầu tiên cho Vũ Thuần Tử.   

 

"Diệu Diệu, hắn là khách, chúng ta nên đối xử ưu tiên hơn, sau này Vân gia phía đông chúng ta cũng coi như có chút mặt mũi."  

 

Vân Cảnh Huy nhìn Vân Diệu ôn nhu nói.  

 

Vân Diệu không cảm nhận điều bất thường, nghe Vân Cảnh Huy nói như vậy, cũng cảm thấy có lý, dù sao Vũ Thuần Tử là khách đến ở, nàng tất nhiên phải ưu tiên cho hắn hơn.  

 

Nếu sau này Vũ Thuần Tử thật sự ở rể, cũng coi như là có người chống lưng.  

 

Vũ Thuần Tử bình thản bước đi phía trước, đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào thân ảnh Vân Đoạn Thi, vóng dáng nuột nà của nàng, khiến Vũ Thuần Tử nhớ đến Nam Cung Nguyệt Sương lúc trước, đều là tuyệt sắc giai nhân cùng với dáng người thon thả yểu điệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK