• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tại Băng Linh Tông, Vũ Thuần Tử chỉ có ấn tượng nhất với Nam Cung Nguyệt Sương mà thôi, người dám nhờ vả thì chỉ có duy nhất mình nàng ta.  

 

Vũ Thuần Tử không khỏi có chút thổn thức, liền quay đầu nhìn về phía Kỷ Vân Nhi, trịnh trọng nói.  

 

"Mặc kệ là việc gì, ngươi đã cứu ta, sau này ta sẽ tìm cách trả ơn."  

 

Mà Lý Diệu Hiên bên cạnh, nhìn hai người không ngừng nói chuyện phiếm, không quan tâm đến nàng đang ở ngay bên cạnh. Điều này khiến nàng càng nổi giận.  

 

Giận dữ nói.  

 

"Các ngươi coi ta không tồn tại sao? Kỷ Vân Nhi ngươi thật muốn xen vào chuyện này?"  

 

"Phải! Ngươi định làm gì?"  

 

Kỷ Vân Nhi không nhanh không chậm đáp.  

 

Lý Diệu Hiên tức đến thổ huyết, ngay lập tức muốn đem hai người bọn họ diệt sát, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, bởi vì nàng còn có việc cần làm, cùng với đó nàng tự biết bản thân không thể đánh lại Kỷ Vân Nhi, đành quyết định tạm tha cho Vũ Thuần Tử một con đường sống.  

 

Giọng điệu của nàng mang theo hàm ý, hừ lạnh nói.  

 

"Hừ! Ta tạm tha cho hắn, nhưng sau này sẽ không dễ dàng như vậy!"  

 

Lý Diệu Hiên nói xong, tức giận trực tiếp xoay người rời đi.  

 

Vũ Thuần Tử đứng một bên không khỏi  kinh ngạc, kết thúc rồi à? Vừa nãy hổ báo lắm mà, tại sao chỉ nói một câu rồi phủi đít bỏ đi vậy? Hắn tưởng nàng sẽ đứng tranh luận một phen, không vừa ý liền lao vào đánh nhau, sau đó một trong hai người bị thua chứ?   

 

Nhưng hắn lại không biết, Lý Diệu Hiên thật sự có việc cần phải làm, cho nên mới tạm thời không đôi co cùng bọn hắn.  

 

Dù sao thì như vậy cũng tốt, Vũ Thuần Tử bây giờ cũng có thời gian riêng tư, không bị ai làm phiền.  

 

Sau khi Lý Diệu Hiên rời đi, Kỷ Vân Nhi cũng không có nán lại, chỉ chào hỏi đôi ba câu liền quay người đi vào sâu trong ngoại viện.  

 

Vũ Thuần Tử không khỏi thở dài, Kỷ Vân Nhi vậy mà lại làm lơ hắn, hắn cảm giác bản thân chưa tạo đủ thiện cảm.  

 

Trở vào trong phòng, Vũ Thuần Tử nhanh chóng dò xét toàn bộ hệ thống, cái hệ thống luôn giúp hắn tên gọi là Liên Minh Huyền Thoại. Nó có từ khi nào, ngay cả Vũ Thuần Tử còn không biết được, chỉ biết sau khi bản thân xuyên qua đã thấy nó tồn tại bên trong đại não.  

 

Trong hệ thống, màn hình hiển thị vẫn là giao diện quen thuộc, cũng là những khung menu quen thuộc, như cửa hàng, kho đồ, tướng, trang bị…  

 

Điểm duy nhất khác biệt chính là thông tin của bản thân trong hệ thống, ngoài ra không có gì khác lạ thêm.  

 

Trong kho đồ hắn vẫn còn tấm thẻ của tướng Ashe chưa dùng, phải đợi bước vào cảnh giới Phát Mạch mới có thể kích hoạt.  

 

Không biết tướng bên trong hệ thống, cùng với tu sĩ ngoài đây, ai sẽ mạnh hơn ai?  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK