• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cảm giác Vũ Dục Liên tâm cảnh thay đổi, Lam Thiên Vũ không khỏi có chút hài lòng, mỉm cười từ ái nói.  

 

"Ta cũng không để ngươi thiệt thòi, nếu trong vòng hai mươi năm đạt tới Hóa Đan cảnh, sư phụ sẽ tặng cho ngươi một viên tam phẩm đan dược, Trú Nhan Đan."  

 

Vũ Dục Liên nghe vậy, nội tâm chợt cuồng hỉ, Trú Nhan Đan chính là bảo bối trong tất cả đan dược, nó có tác dụng giữ mãi thanh xuân không già đi, đối với Vũ Dục Liên mà nói, cái này chính là thần dược.  

 

"Đa tạ sư phụ, ta sẽ nhanh chóng đề cao tu vi lên."  

 

Nàng vui mừng nói lời cảm tạ với Lam Thiên Vũ.   

 

Lam Thiên Vũ khẽ gật đầu, tiếp đó lại nói thêm.  

 

"Ngươi cố gắng tu luyện, sau khi đạt đến Xuất Khiếu cảnh, có thể đến Trường Sa Sơn Lâm rèn luyện, nơi đó thích hợp cho ngươi nâng cao kinh nghiệm chiến đấu, tu vi có lẽ sẽ tăng lên một mảng lớn. Ngoài ra cũng có không ít bảo tàng được ẩn giấu bên trong, nếu may mắn tìm thấy một hai loại, con đường sau này của ngươi sẽ càng dễ dàng hơn."  

 

"Vâng, ta đã biết rồi sư phụ!"  

 

Vũ Dục Liên trịnh trọng đáp.  

 

Lam Thiên Vũ không còn dặn dò gì thêm, khẽ đưa ánh mắt tràn đầy thần bí nhìn nàng một lúc, sau đó liền xoay người trở lại tông môn.  

 

Cái nhìn này, khiến tâm tình Vũ Dục Liên không khỏi nhảy lên loạn xạ, rốt cuộc sư phụ đang làm gì? Chẳng lẽ để ý nàng?  

 

Điều này càng không thể, nàng với hắn chỉ là sư đồ!  

 

Trong lòng Vũ Dục Liên bất giác sinh ra cảm giác bài xích với Lam Thiên Vũ, tuy chỉ là nhỏ nhoi, nhưng để cho nàng đánh cái lạnh run.  

 

Nàng khẽ lắc đầu thầm nghĩ.  

 

"Chắc là ta nhìn nhầm, sư phụ không phải loại người đó."  

 

Từ nhỏ đến lớn đều do một tay sự phụ nuôi nấng nàng trưởng thành, nàng luôn coi Lam Thiên Vũ là người cha thứ hai.   

 

Một mực đối với Lam Thiên Vũ tràn đầy tin tưởng.  

 

Vũ Dục Liên khẽ cười giễu, chắc có lẽ bản thân nàng quá đa nghi đi.  

 

Không lâu sau, thân ảnh của nàng cũng biến mất.  

 

Tại phía tây cách đó không xa, Vũ Thuần Tử một thân một mình đi về phía trước, trải qua những việc mấy hôm nay, hắn càng chấp nhận cuộc sống này.  

 

Đối với thế giới tràn ngập giết chóc, Vũ Thuần Tử không còn lơ là, thay vào đó càng muốn mình trở nên cứng cỏi hơn.  

 

Hắn muốn trở về Địa Cầu, cần phải đứng trên đỉnh tu tiên, mở ra thiên đạo luân hồi, mới xem như hoàn thành nghĩa vụ.  

 

Mà những điều này, vô số tiểu thuyết khi xưa đều chỉ ra rõ ràng, Vũ Thuần Tử cũng là thuận theo mục tiêu này mà tiến tới.  

 

Xét về tình hình hiện tại, hắn có một hai lần bảo mệnh, một là tấm thẻ triệu hồi Ashe, hai là bí pháp Thiên Sơn Đại Chấn.  

 

Dù có cao thủ đến đây cũng có thể đón đỡ một hai, nhưng nếu tu vi cao hơn thì hắn lại càng không biết được.  

 

Bởi vì chưa chạm trán với cao thủ lần nào!  

 

Cùng với đó, Vũ Thuần Tử còn không biết cấp bậc cảnh giới tại nơi đây phân chia như thế nào.  

 

Trải qua hai canh giờ bước đi, trước mặt Vũ Thuần Tử nhanh chóng xuất hiện một tòa thành cao lớn, tấm bảng trên cao có khắc hai chữ Kim Thành, vừa nhìn hắn liền biết được.  

 

Nơi này hẳn gọi là Kim Thành.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK