• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Tiêu thấy vậy, liền hài lòng cười, lớn giọng tuyên bố.  

 

"Trận đấu hôm nay kết thúc, ta xin chúc mừng người thiếu niên trước mặt, đã dành được quán quân lần này."  

 

Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên chúc mừng, cũng có không ít người nhìn hắn bằng ánh mắt ghen tị, Vũ Thuần Tử chợt cảm giác có chút lâng lâng, đứng trước nhiều người như vậy, quả thực là có chút không được tự nhiên.  

 

"Đại hội lần này xin phép kết thúc, trong vòng nửa giờ bọn ta sẽ rời đi, cùng với tiểu huynh đệ đây."  

 

Vân Tiêu tiếp tục nói thêm, ánh mắt nhìn về phía Vũ Thuần Tử hiện lên vẻ tán thưởng, sau đó lại hỏi hắn.  

 

"Tiểu huynh đệ, ngươi gọi là gì? Có gia đình không?"  

 

"Bẩm Vân gia chủ, ta gọi Vũ Thuần Tử, là cô nhi không cha không mẹ."  

 

Vũ Thuần Tử nhanh chóng trả lời, ngay cả bản thân hắn còn không biết mình sinh ra từ nơi nào, chỉ biết được hắn đã từng là khôi lỗi do Nam Cung Nguyệt Sương chế tạo ra.  

 

"Ngươi không có cha mẹ?"  

 

Vân Tiêu chợt sửng sốt hỏi lại.  

 

"Phải!"  

 

Vũ Thuần Tử gật đầu đáp.  

 

"Tốt, tốt, tốt! Ngươi tên Vũ Thuần Tử phải không? Lát nữa ngươi theo ta, ta có việc muốn thông báo riêng mình ngươi."  

 

Nghe Vũ Thuần Tử trả lời, Vân Tiêu không khỏi vui mừng kêu lên ba tiếng tốt, sau đó dặn dò hắn.  

 

"Đã hiểu!"  

 

Hắn có chút nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu nói.  

 

"Tiểu tử kia! Là ngươi giết người của Tạc Thiên Tông?"  

 

Ngay lúc này, quảng trường còn không ít người chưa rời đi, bỗng nhiên từ xa truyền tới một trận rống giận, khiến mọi người cùng Vân gia lẫn Vũ Thuần Tử giật mình sửng sốt.  

 

Chốc lát, ba thân ảnh từ xa bay tới, tốc độ cực kỳ nhanh.  

 

Vân Tiêu vừa nhìn thấy người đến, nội tâm không khỏi gợn sóng, kinh dị nhìn bọn họ, ngay lập tức hắn liền nhận ra người đi đầu trong đám.  

 

"Phạm Chánh Anh?"  

 

Vũ Thuần Tử cảm nhận khí tức rét lạnh tập trung vào chính mình, hắn không khỏi nhíu mày.  

 

"Vân gia chủ?"  

 

Một thân hình già nua xuất hiện, khuôn mặt hắn tràn đầy nếp nhăn, nhìn Vân Tiêu lạnh giọng nói.  

 

"Phạm lão, ngươi tại sao lại đến đây?"  

 

Vân Tiêu cố gắng giữ hòa khí hỏi.  

 

"Không liên quan đến Vân gia các người, ta đến để bắt hắn!"  

 

Phạm Chánh Anh không hề nhìn lấy Vân Tiêu, tay chỉ vào Vũ Thuần Tử lạnh giọng nói.  

 

"Phạm lão, có phải có hiểu lầm gì không?"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK