• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhìn hiện trường chung quanh, Vũ Thuần Tử bất giác thở dài.  

 

Hắn biết chuyện này vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, giết hai người Lý Diệu Hiên chỉ là mở màn đầu tiên, Băng Linh Tông hạ lệnh truy sát hắn, tất nhiên sẽ có vố số cao thủ tiến đến tìm chính mình.  

 

Điều hắn cần làm chính là, phải tranh thủ trở nên mạnh mẽ, từ lúc xuyên qua đến bây giờ, Vũ Thuần Tử đã xuất hiện tham vọng. Đó là muốn trở nên mạnh mẽ, tu luyện đến cảnh giới cuối cùng của thiên địa.  

 

Hắn rất tò mò, được đứng trên đỉnh chư thiên cảm giác sẽ như thế nào? Vũ Thuần Tử rất muốn trải qua cảm giác đó.  

 

"Ting! Cảnh báo có nguy hiểm!"  

 

Đột nhiên hệ thống lại vang lên âm thanh cảnh báo, khiến Vũ Thuần Tử sửng sốt.  

 

Mới đó đã đến nhanh thật, vừa đem hai người kia giết chết không bao lâu, liền xuất hiện thêm kẻ địch tới, đây đúng là không cho hắn cơ hội nghỉ ngơi.  

 

Vũ Thuần Tử theo ý thức quay người nhìn chung quanh.

Lúc này, một tiếng "vèo" dài dẵng đang xé gió phóng tới, tiếp sau đó là một thanh kiếm sắc bén lao với tốc độ cực kỳ nhanh.  

 

Đôi mắt Vũ Thuần Tử co rút, muốn phản ứng lại nhưng đã quá muộn.  

 

Xoẹt!  

 

Một tiếng xoẹt trầm thấp vang lên…  

 

Thanh kiếm kia chớp mắt đã xuyên qua thân thể Vũ Thuần Tử, nhanh chóng để lại một lổ hổng to trước ngực, cùng với máu thịt không ngừng nhỏ xuống.  

 

Mà thanh kiếm bóng loáng kia trực tiếp ghim vào thân cây đằng sau lưng.  

 

Vũ Thuần Tử khiếp sợ trợn tròn mở to mắt, chậm rãi cúi xuống nhìn lỗ hổng trước người, kinh sợ lẩm bẩm.  

 

"Cái này hình như không có trong kịch bản!"  

 

Cơn đau lập tức truyền tới, khiến sắc mặt trở nên hắn trắng bệch, kèm theo đó sinh cơ cũng dần dần biến mất.  

 

"Ta còn chưa đứng trên đỉnh tu tiên, không thể chết được!"  

 

Vũ Thuần Tử lưu luyến ngã xuống đất, ý thức còn sót lại kêu lên  

 

Hệ thống lúc này cũng cảm nhận được sự sống của Vũ Thuần Tử đang trôi đi, liền vang lên âm thanh truyền vào đại não hắn.  

 

Cùng với đó, một bóng hình mặc lam y từ trên không đáp xuống đất, người này không ngờ lại là một người trung niên, niên kỷ tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, trên người hắn cònphát ra khí tức cường đại.  

 

Khuôn mặt hình chữ U, mắt có chút thâm quầng, hai gò má hốc hác gầy gò, hắn gọi Bạch Diệp Sơn, chỉ thấy đôi mắt hắn chứa đầy u lãnh, nhìn vào thi thể Vũ Thuần Tử bên dưới.  

 

Sau đó nhẹ nhàng đi tới rút thanh kiếm từ trong thân cây ra, khinh thường nói.  

 

"Ta tưởng lợi hại lắm, thì ra chỉ là kẻ yếu ớt!"  

 

Hắn nhanh chóng nắm chặt chuôi kiếm trong tay, muốn dùng kiếm này chém vào yết hầu Vũ Thuần Tử, lấy đi đầu lâu mang về Băng Linh Tông bàn giao.  

 

Đúng lúc này, dị biến bỗng nhiên phát sinh, khiến Bạch Diệp Sơn kinh ngạc, dưới đất, thân thể Vũ Thuần Tử bỗng chốc xuất hiện một vòng sáng rực chói mắt, ánh sáng len lỏi nhanh chóng tập trung vào thân thể, tạo thành một vòng xoáy sáng trắng.  

 

Bạch Diệp Sơn nghi hoặc không thôi, nhưng hắn cảm giác được sinh cơ Vũ Thuần Tử đang dần dần trở lại, điều này khiến hăn cực độ khiếp sợ.  

 

"Người này thật sự cổ quái!"  



Xoạt! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK