Bãi diễn võ.
Lần này sự so tài giữa Thần Long Vệ và quân đoàn Nanh Sói được tiến hành ở bãi diễn võ này.
Lúc này trên khán đài của bãi diễn võ, đã ngồi kín người, người có thể đến xem hai quân so tài đương nhiên đều là người có địa vị nhất định trong quân đội.
Bọn họ có không ít người dắt theo người nhà bạn bè của mình tới.
Cũng có một số người ngoài giới có thủ đoạn phi phàm, có thể có được tư cách vào đây cũng sẽ chạy đến xem sự đối đầu giữa hai đội quân mạnh nhất nước C.
Lúc này ở vị trí chính giữa khán đài, có một đám người mặc võ phục thống nhất đã an toạ, trên ngực của mấy người này đều được thêu một cái nanh sói khí thế bức người.
Mấy người này chính là cấp cao của quân đoàn Nanh Sói.
Ngồi ở vị trí chính giữa nhất là một người đàn ông trung niên ở độ tuổi hơn 40.
Người này chính là đội trưởng của quân đoàn Nanh Sói, Hà Bách Đình.
Hà Bách Đình lúc này vẻ mặt đầy kiêu ngạo, tương đối ung dung mà trò chuyện với những người đến bắt chuyện với ông ta.
Tuy quân đoàn Nanh Sói lần trước đã thua Thần Long Vệ, nhưng vẫn là quân đội mạnh thứ hai của nước C, đương nhiên có không ít người muốn nịnh hót Hà Bách Đình.
Mà Hà Bách Đình lần này có tràn đầy tự tin sẽ chiến thắng Thần Long Vệ.
Mấy người đến bắt chuyện với Hà Bách Đình, đa số cũng ôm suy nghĩ như vậy.
Mà bọn họ sở dĩ sinh ra suy nghĩ như vậy, là bởi vì mọi người đều được biết, tổng quản giáo mới nhậm chức của Thần Long Vệ chỉ là một người trẻ tuổi hơn 20 tuổi thôi.
Mấy người này tuy rằng đều là phận quyền cao chức trọng, nhưng thông tin về Lâm Thanh Diện thuộc hạng cơ mật cao nhất trong quân đội, ngoại trừ Phương Tôn thì về cơ bản không còn ai biết về những sự tích của Lâm Thanh Diện.
Còn về chuyện ban đầu Lâm Thanh Diện dùng sức một mình đối chọi năm đại thế gia cũng chỉ lưu truyền trong giới võ đạo, người trong quân đội đương nhiên không hứng đi tìm hiểu mấy chuyện này.
Điều này khiến cho mọi người đều cho rằng tổng quản giáo mới nhậm chức của Thần Long Vệ chỉ là một tên non xanh không có kinh nghiệm, tuy không biết tại sao anh có thể ngồi lên vị trí tổng quản giáo của Thần Long Vệ, nhưng mọi người đều nhất trí cảm thấy, lần này Thần Long Vệ còn muốn chiến thành đội quân Nanh Sói là tương đối khó nhằn.
Hơn nữa đội quân Nanh Sói đã tìm được một cao thủ cảnh giới tông sư có thực lực cao cường làm quản giáo, chuyện này mọi người đều đã được nghe phong phanh rồi.
Tổng hợp lại, sự trông đợi của mọi người đối với quân đoàn Nanh Sói đã vượt qua Thần Long Vệ.
“Đội trưởng Hà, nghe nói các người lần này đã tìm được một vị cao thủ Tông Sư cảnh làm quản giáo, tôi nghe nói mấy tông sư võ đạo đó rất ít khi đồng ý mấy thỉnh cầu trong quân đội này, không ngờ đội trưởng Hà lại thật sự mời được, xem ra cuộc so tài lần này, quân đoàn Nanh Sói thắng là cái chắc rồi.”
“Nói đúng đó, không biết vị tông sư đó ở chỗ nào, có thể giới thiệu cho chúng tôi không?”
“Tông sư Trần đúng lúc có chút chuyện, lát nữa ông ta xử lý xong chuyện sẽ đến đây, đến lúc đó sẽ giới thiệu cho mọi người.” Hà Bách Đình cười nói.
Đám người đều vui vẻ gật đầu.
Tông sư Trần mà Hà Bách Đình nói chính là gia chủ của nhà họ Trần, một trong năm đại thế gia của giới võ đạo, Trần Tuỳ Lễ.
Trước đây chiến đấu với Lâm Thanh Diện, Trần Tuỳ Lễ trọng thương suýt nữa mất mạng, sau này qua nhiều lần cứu chữa, cuối cùng mới giữ được tính mạng.
Tai ương ông ta gặp phải cũng tương tự như Vương Thủ Hạc, sau lần đó, thế gia võ đạo suy tàn, Vương Thủ Hạc đưa đám người nhà họ Vương chạy đến Đảo Quốc, còn Trần Tuỳ Lễ thì đi nương nhờ quân đội.
Thân là một Tông sư võ đạo, quân đội đương nhiên vô cùng xem trọng, lần này được Hà Bách Đình mời làm quản giáo của quân đoàn Nanh Sói , Trần Tuỳ Lễ cảm thấy may mắn của nhà họ Trần quay lại rồi.
Chỉ là ông ta vốn không biết, tên của tổng quản giáo mới nhậm chức của Thần Long Vệ là Lâm Thanh Diện, hơn nữa là Lâm Thanh Diện mà ông ta quen thuộc nhất.
Hà Bách Đình khinh thường Lâm Thanh Diện, cho nên cũng chưa từng nhắc đến tên của Lâm Thanh Diện với Trần Tuỳ Lễ.
“Tôi nghe nói quản giáo mới đến của Thần Long Vệ chỉ là một thanh niên hơn 20 mấy tuổi, cũng không biết thống soái nghĩ thế nào nữa, vậy mà lại cho một tên oắt con làm tổng quản giáo của Thần Long Vệ, lần so tài này, Thần Long Vệ muốn thắng quân đoàn Nanh Sói thì khó rồi đây.”
“Nói không chừng là thống soái cảm thấy nhuệ khí của Thần Long Vệ đang mạnh, cho nên muốn đánh áp bọn họ, đây chính là cơ hội tốt cho quân đoàn Nanh Sói quật khởi đó.”
Hà Bách Đình nghe thấy đám người đang mỉa mai Thần Long Vệ, trên mặt cũng vô cùng vui vẻ, nhịn không được mà cười lên.
Lúc này Nhậm Thu Hùng và Lâm Thanh Diện dắt theo một đám cấp cao của Thần Long Vệ đi tới, sự so tài hôm nay chỉ là tỉ thí giữa các đội viên, bọn họ không cần lên sàn.
Nhậm Thu Hùng nghe thấy lời của đám người hồi nãy, sau đó liền lạnh mặt nói một câu: “Chỉ e đến lúc đó quân đoàn Nanh Sói lại thua trong tay Thần Long Vệ chúng tôi, lần trước các người chỉ kém một chút, bây giờ thì kém xa rồi.”
Sắc mặt Hà Bách Đình lập tức âm trầm, nhìn Nhậm Thu Hùng nói: “Cậu bớt đắc ý ở đây đi, quân đoàn Nanh Sói tôi lần này đã được cao nhân chỉ điểm, muốn thắng các người, dễ như trở bàn tay.”
Nhậm Thu Hùng bĩu môi, mặt mày khinh thường.
Sau khi Trác Nhã quay lại đã nói chuyện Lâm Thanh Diện chém đầu cao thủ Hoá Cảnh cho anh ta nghe rồi, Nhậm Thu Hùng cũng đã được biết thực lực của Lâm Thanh Diện đã vượt qua tông sư, thậm chí ngay cả Hoá Cảnh cũng không phải đối thủ của anh.
Nếu như quân đoàn Nanh Sói tìm đến một người Tông Sư cảnh mà đã coi là cao nhân thì Lâm Thanh Diện đã chỉ đạo bọn họ một tháng nay chỉ e chính là thần tiên rồi đó.
Vẻ mặt Lâm Thanh Diện cũng chả quan tâm, đối với thực lực hiện nay của Thần Long Vệ, anh vẫn tương đối hài lòng.
Ánh mắt Hà Bách Đình rơi trên người của Lâm Thanh Diện, trong ánh mắt lộ ra một tia khinh miệt: “Cậu chính là tổng quản giáo mới nhậm chức của Thần Long Vệ đúng chứ, thật là trẻ đó nha, Thần Long Vệ trước đây là đội quân mạnh nhất nước C, nhưng đừng có vì cậu mà bọn họ phải chắp tay nhường cái danh tiếng này cho bọn tôi đó.”
Lâm Thanh Diện cười cười nói: “Đội trưởng Hà nói đúng, cái danh tiếng này, cho dù ông có muốn, chúng tôi cũng sẽ không cho đâu.”
Sắc mặt Hà Bách Đình lập tức cứng đờ, sau đó lạnh giọng nói: “Không ngờ là một tên tiểu tử miệng mồm lanh lợi, nhưng chỉ biết võ mồm thôi, có thể dẫn dắt được binh lính nào tốt, đến lúc đó quân đoàn Nanh Sói tôi sẽ cho cậu biết cái gì mới là thực lực chân chính!”
“Cứ mong đi.” Lâm Thanh Diện không tiếp tục phí lời với Hà Bách Đình nữa, trực tiếp đi về khu vực của Thần Long Vệ.
Hà Bách Đình nhìn bóng lưng của Lâm Thanh Diện, âm thầm nghiến răng, trong lòng nghĩ đợi lát nữa nhất định phải dạy dỗ tên hậu bối huênh hoang này thật tốt.
Không bao lâu, cuộc so tài giữa hai quân bắt đầu, tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú lên cuộc so tài.
Cuộc so tài lần này tổng cộng có ba khâu, là đơn binh tác chiến, đoàn đội tác chiến, và quần thể đánh nhau.
Cuộc thi vừa bắt đầu, tất cả những người có mặt bắt đầu hoan hô, cổ vũ cả hai bên, rõ ràng có thể nghe được, tiếng cổ vũ quân đoàn Nanh Sói còn cao hơn cả tiếng cổ vũ của Thần Long Vệ nữa.
Không qua bao lâu, thanh âm cổ vũ quân đoàn Nanh Sói liền yếu đi.
Bởi vì trận đơn binh tác chiến đầu tiên, thành viên của Thần Long Vệ đã dùng khí thế sét đánh không kịp bịt tai lấy được thắng lợi, người của quân đoàn Nanh Sói thậm chí chưa được phản ứng lại thì cuộc so tài đã kết thúc rồi.