Lương Cung Nhạn Sương thấy mình vừa trở về, Lương Cung Tín đã nổi giận với mình như thế, trong lòng cũng không vui, lập tức gắt với Lương Cung Tín: “Ai thèm làm con gái của ba chứ, ba vì tiền đồ của mình mà có thể tặng con cho một tên ma đầu, con không có người ba như ba!”
Lương Cung Tín thấy Lương Cung Ngạn Sương lại dám nói chuyện với ông ta như thế, lập tức muốn dạy dỗ cô ta một trận.
Lương Cung Nhạn Sương lập tức trốn đằng sau Lâm Thanh Diện, có Lâm Thanh Diện ở đây, cô ta căn bản không sợ Lương Cung Tín làm gì với cô ta cả.
Lâm Thanh Diện hôm nay đến đây là muốn nói rõ mục đích thật sự của nhà Thượng Sam với nhà Lương Cung, anh tự nhiên sẽ không để Lương Cung Tín ra tay với Lương Cung Nhạn Sương.
Lương Cung Tín nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, lạnh giọng nói: “Cậu là ai? Đây là chuyện nhà của tôi, người ngoài tốt nhất đừng nhúng tay vào, cậu mau tránh ra cho tôi.”
Lâm Thanh Diện còn chưa lên tiếng, Lương Cung Kham Thái ở một bên lập tức nói: “Ba, chính là tên này bắt cóc em gái đi, hơn nữa cậu ta còn ra tay đánh con, hôm nay còn trực tiếp hạn chế tự do của con, chính cậu ta muốn cản hôn sự giữa nhà chúng ta với nhà Thượng Sam.”
Lương Cung Tín sau khi nghe thấy lời của Lương Cung Kham Thái, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Diện bỗng lộ ra một tia địch ý, lạnh giọng nói: “Cậu là cái thá gì mà cũng dám nhúng tay vào chuyện của nhà Lương Cung tôi chứ!”
Lúc này mẹ của Lương Cung Nhạn Sương – Điền Đảo Phương Tử nhận ra bộ dáng vẻ của Lâm Thanh Diện giống hệt người trong những bản phác thảo trong phòng của Lương Cung Nhạn Sương, lập tức chắn chắn Lâm Thanh Diện chính là thằng nhóc nước C mà Lương Cung Nhạn Sương mong nhớ ngày đêm.
Bà ta lập tức bước lên một bước, mở miệng nói: “Tôi biết người này là ai, cậu ta chính là thằng nhóc nước C đã làm con gái chúng ta thần hồn điên đảo, chính là vì cậu ta, con gái của chúng ta mới không muốn gả vào nhà Thượng Sam.”
Lương Cung Tín sau khi nghe thấy lời này lại càng không có ấn tượng tốt với Lâm Thanh Diện, trực tiếp nói với Lâm Thanh Diện: “Không ngờ chính là thằng nhóc cậu câu dẫn con gái của tôi, khiến nó không màng đến hôn nhân với nhà Thượng Sam, cậu cảm thấy cậu có tư cách gì có thể xứng với nhà Lương Cung tôi chứ? Tôi khuyên cậu vẫn nên mau chóng cút khỏi đây, sau này bớt trêu chọc con gái của tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với cậu!”
Lâm Thanh Diện có chút bất lực nhìn ba mẹ của Lương Cung Nhạn Sương, không ngờ mình vừa đến thì đã bị chế giễu một bận rồi.
Lương Cung Kham Thái tuy biết thân phận của Lâm Thanh Diện chắc không bình thường, nhưng thấy Lâm Thanh Diện bị ba mẹ mình dạy dỗ như vậy, trong lòng rất vui vẻ.
“Hai người dựa vào gì mà nói anh ấy như vậy, anh ấy sao lại không xứng với nhà Lương Cung rồi, ba nên nói nhà Lương Cung không xứng với anh ấy mới đúng!” Lương Cung Nhạn Sương khí thế bừng bừng nói.
“Hừ, ba thấy con thật sự bị cậu ta mê hoặc tâm trí rồi, một thằng nhóc nghèo đến từ nước C như cậu ta sao có thể xứng với nhà Lương Cung chúng ta, loại người giống như cậu ta, ba thấy nhiều rồi, cho dù ba bây giờ muốn giết cậu ta, cậu ta có thể làm gì được ba!” Lương Cung Tín mặt mày khinh thường nói.
Điền Đảo Phương Tử cũng kinh thường nhìn Lâm Thanh Diện, rất rõ ràng định kiến cổ đã khiến bà ta căn bản không xem trọng Lâm Thanh Diện.
Trong lòng Lâm Thanh Diện biết rõ, bây giờ cách dễ dàng nhất để giải quyết vấn đề chính là khiến ba mẹ của Lương Cung Nhạn Sương nhận ra sự ngu ngốc của mình.
Anh liếc nhìn Lương Cung Tín, lạnh giọng nói: “Tôi ngược lại muốn xem thử, ông muốn giết tôi như thế nào?”
Lương Cung thấy Lâm Thanh Diện vậy mà dám khiêu khích ông ta, lập tức mở miệng: “Người đâu! Bắt lấy thằng nhóc cuồng vọng này cho tôi, để cậu ta thấy được thủ đoạn của nhà Lương Cung!”
Lương Cung Kham Thái vội đi tới bên cạnh Lương Cung Tín, mở miệng nói: “Ba, thân thủ của tên này không phải bình thường, mấy vệ sĩ đó của nhà chúng ta, sợ rằng không phải đối thủ của cậu ta.”
Lương Cung Tín lại không thấy vậy, mở miệng nói: “Một thằng nhóc mới hơn 20 tuổi như cậu ta, thân thủ có không tầm thường thì có thể lợi hại đến đâu chứ, ba không tin cao thủ mà nhà Lương Cung ta bồi dưỡng nhiều năm như vậy lại không đối phó được một tên ngu xuẩn cuồng vọng như cậu ta!”
Lời của ông ta vừa dứt, bên ngoài liền có một nhóm người đã xông vào, nhìn trông đều có thực lực rất mạnh.
Sau khi mấy người này chạy vào, trực tiếp vây lấy Lâm Thanh Diện định động thủ.
Lúc này Lâm Thanh Diện trực tiếp rút Thôn Chính ra khỏi vỏ đao, sau đó dùng huyền kình bao phủ thân đao, mắt nheo lại liếc nhìn những đối thủ đó.
Lương Cung Tín cười lạnh một tiếng, nói: “Đao kiếm chẳng qua chỉ là đồ chơi của mấy đứa trẻ con mà thôi, thật sự tưởng cầm một thanh đao thì có thể đối phó được những cao thủ của nhà Lương Cung tôi sao, nực cười!”
Lâm Thanh Diện nhấc Thôn Chính trong tay lên, tiếng kêu khe khẽ vang lên, tay đưa lên đao chĩa xuống, sau đó, một đạo ánh sáng cực lớn xuất hiện ở trước mặt mọi người, dài khoảng mười trượng, trực tiếp chiếu vào cửa chính của biệt thự.
Đèn chùm trên trần nhà trong nháy mắt chia làm hai, cánh cửa sắt ở đối diện lập tức chém vụn, nền đá cẩm thạch xuất hiện một vết nứt sâu, lộ ra lớp xi măng bên dưới.
Mọi người có cảm thấy ngôi biệt thự hơi rung nhẹ, mấy tên cao thủ đang vây lấy Lâm Thanh Diện đó đều bị đạo ánh sáng đó làm cho chấn động trực tiếp ngồi dưới đất.
Nếu như một đao này trực tiếp chém trên người bọn họ, mấy cao thủ của nhà Lương Cung, không có một ai có thể sống sót được.
Chỉ là dư ba đã dọa mấy tên cao thủ được huấn luyện bài bản này suýt chút nữa trực tiếp khóc luôn rồi.
“Quá, quá đáng sợ rồi, đây là quỷ thần hạ phàm, thật sự quá đáng sợ rồi!” Một tên cao thủ ngã ra đất, mặt mày kinh hãi nhìn Lâm Thanh Diện.
Hai vợ chồng Lương Cung Tín cũng bị một kích này của Lâm Thanh Diện dọa giật mình, nhìn phòng khách bừa bộn, đáy lòng của hai người đều sinh ra cảm giác kinh sợ.
Đây đâu phải là sự phá hoại do con người có thể tạo ra, quả thật chỉ có quỷ thần mới có thể tạo ra loại hiện tượng mà khoa học căn bản không thể giải thích được này.
Lương Cung Kham Thái cũng khó tin mà nhìn Lâm Thanh Dương, anh ta biết Lâm Thanh Diện lợi hại, nhưng cản bản không ngờ Lâm Thanh Diện lại lợi hại đến trình độ này.
“Lẽ… lẽ nào thanh yêu đao đó thật sự lợi hại như vậy, thế mà có thể dạo ra đao mang?” Giọng nói của Lương Cung Kham Thái run rẩy.
Không chỉ nội tâm của anh ra chấn động, ngay cả Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ đã biết thực lực của Lâm Thanh Diện đạt đến trình độ người thường không thể tưởng tượng được cũng bị một đao này của Lâm Thanh Diện dọa cho không nhẹ.
Nhất thời Lương Cung Nhạn Sương thậm chí có hơi nghi ngờ Lâm Thanh Diện căn bản chính là thần tiên trên trời, nếu không sao có thể tạo ra cảnh tượng kinh thiên động địa đó.
Trạng thái của Thượng Sam Tinh Vũ tốt hơn Lương Cung Nhạn Sương một chút, dù sao khi ở Dược Thần Cốc, cô ta đã nhìn thấy Lương Cung thi triển ra bàn tay hư ảnh rồi.
Sau khi chém ra một đao, cả biệt thự lập tức yên ắng trở lại.
Lâm Thanh Diện cũng có hơi không tin nhìn vào Thôn Chính trong tay mình, không ngờ nó vậy mà có thể đem lực lượng của anh phát huy đến mức độ này, vừa rồi anh chẳng qua làm một thử nghiệm đơn giản mà thôi, thế mà tạo thành sự phá hoại lớn như vậy.
Anh ngoảnh đầu liếc nhìn Lương Cung Tín và Điền Đảo Phương Tử, mở miệng nói.
“Bây giờ, có thể đàng hoàng nghe tôi nói chuyện rồi chứ?”