Ở cổng vào hội đấu giá.
Lúc ba người Lâm Thanh Diện bước vào, có người lập tức cản bọn họ lại, nói với vẻ mặt cung kính: “Thưa anh, xin hỏi anh có thư mời tham dự buổi đấu giá trong ngày hôm nay không ạ?”
Lâm Thanh Diện lắc đầu.
Người ấy cũng không tỏ vẻ bất mãn mà kiên nhẫn giải thích: “Là như vầy, nếu vị khách nào không có thư mời mà muốn vào trong thì cần phải chứng minh tài chính, chỉ cần anh có đủ mười triệu đô la thì mới được phép đi vào, xin hỏi anh có muốn chứng minh tài chính không?”
Lâm Thanh Diện lấy thẻ ngân hàng của mình ra rồi nói: “Chứng minh đi.”
Người ấy cũng không hề chần chừ mà vội vàng dẫn Lâm Thanh Diện vào trong căn phòng bên cạnh, hai người Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ chờ ở bên ngoài.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Thanh Diện đã đi ra ngoài, người đi cùng với Lâm Thanh Diện nhìn anh với ánh mắt giống hệt như nhìn thấy miếng vàng biết đi, thái độ cung kính tột cùng.
“Thưa anh, chúng tôi đã sắp xếp vị trí gần sân khấu nhất cho anh, ngồi ở đó, anh có thể nhìn thấy rõ vật phẩm đấu giá.” Người đó nói với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện gật đầu, anh gọi Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ đến, cùng bọn họ đi ra ngoài.
Sở dĩ bọn họ được đãi ngộ như thế, tất nhiên là vì số tiền trong tài khoản của Lâm Thanh Diện, cả đời này nhân viên phục vụ cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền đến vậy, anh ta cho rằng Lâm Thanh Diện mà có muốn mua hết tất cả vật phẩm đấu giá trong ngày hôm nay cũng không thành vấn đề nữa là, tất nhiên phải đón tiếp chu đáo.
Đi một đường sang bên này, dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, ba người Lâm Thanh Diện cùng đi đến vị trí trên đầu, nhiều người xung quanh nhìn thấy một gương mặt xa lạ như Lâm Thanh Diện lại được ngồi ở vị trí trên cùng như thế, ai nấy đều sinh lòng kỳ quái.
Nhưng có người nhanh chóng nhận ra hai cô gái ở bên cạnh Lâm Thanh Diện, một người là cô chiêu nhà họ Lương Cung, một người là cô chiêu nhà họ Thượng Sam, bởi thế ai ai cũng hiểu vì sao Lâm Thanh Diện có thể ngồi ở vị trí này.
“Tôi hâm mộ ghê, không ngờ lại có cô chiêu nhà họ Lương Cung và nhà Thượng Sam kề cận bên cạnh, rốt cuộc làm sao mà cái tên này làm được thế, tôi muốn thỉnh giáo thủ đoạn cưa gái của anh ta quá đi.”
“Mẹ, chỉ là thằng trai bao ăn bám con gái thôi, cho dù anh ta có thể ngồi gần sân khấu thì sao, lẽ nào còn có thể để cho hai cô gái xinh đẹp đấu giá đồ cho mình cho mình nữa hay sao, quá lắm thì cũng chỉ được nhìn kỹ một chút nào thôi, không có gì đáng để hâm mộ cả.”
“Ha ha, nếu như anh ta thật sự muốn lên đời nhờ cô chiêu của hai gia tộc này, chẳng phải là mơ mộng lắm quá hay sao, tài sản của hai gia tộc đều sẽ không tới phiên con gái hưởng, quá lắm thì bọn họ có thể sống sung sướng hơn một chút mà thôi, mấy cô chiêu ấy không thể đấu giá nổi đồ ở đây đâu, nếu như cậu chủ trong hai gia tộc này đến thì may ra còn được.”
“Có thể người ta muốn cảm nhận cảm giác được ngồi hàng đầu, tôi gặp nhiều loại người như thế rồi.”
…
Lương Cung Nhạn Sương nghe thấy tiếng cười và tiếng bàn tán của những người xung quanh, gương mặt cô ta toát ra vẻ khinh thường, cô ta bảo: “Đúng là đồ ngu ngốc, để làm an lòng mình mà đi xúc phạm người khác, đám người ấy cũng chỉ nhiều tiền hơn người khác mà thôi, xét về bản chất, bọn họ giống hệt như nhau.”
“Lát nữa đợi Lâm Thanh Diện tự giới thiệu, xem xem bọn họ có còn có thể ăn nói như vậy nữa hay không.”
Chẳng bao lâu sau, Lương Cung Kham Thái cũng đã đến, anh ta ngồi bên cạnh Lương Cung Nhạn Sương.
Anh ta quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện rồi cười nói: “Khéo ghê nhỉ, không ngờ cậu cũng đến tham gia buổi đấu giá này.”
Lương Cung Nhạn Sương và Lâm Thanh Diện đều quay đầu nhìn Lương Cung Kham Thái, Lương Cung Nhạn Sương nhíu mày bất đắc dĩ, cô ta nhíu mày chán ghét: “Đúng là cụt hứng thật, buổi đấu giá đang yên đang lành, cuối cùng lại có một tên phiền phức ngồi đây, khiến cho tôi chẳng muốn ngồi đây chút nào nữa.”
Sau khi nói dứt lời, Lương Cung Nhạn Sương bèn đứng dậy, nói với Lâm Thanh Diện ở bên cạnh mình: “Chúng ta đổi chỗ đi, tôi ngồi gần Tinh Vũ.”
Lâm Thanh Diện cũng không ngại, anh bèn đổi chỗ với Lương Cung Nhạn Sương.
Lương Cung Kham Thái nhìn Lâm Thanh Diện ngồi bên cạnh mình, anh ta cười nói: “Cậu có thể ngồi ở vị trí gần sân khấu như thế này, chắc hẳn là nhờ có em gái tôi nhỉ, cái con bé này ngốc thật, không ngờ lại để cho người ngoài dùng tài sản của nhà họ Lương Cung.”
“Tôi hiểu mọi người đều muốn hưởng thụ cảm giác cao quý hơn người, tôi cũng chẳng nói gì. Nhưng tốt nhất là cậu hiểu cho rõ, tôi mới là người thừa kế của gia tộc Lương Cung, cuối cùng thì tài sản của gia tộc Lương Cung sẽ rơi vào tay tôi, còn em gái tôi chỉ được chia một phần nhỏ mà thôi.”
“Nếu như lát nữa cậu thích món nào đó thì có thể nói với tôi, tôi có thể đấu giá tặng cho cậu, nhưng tiền đề là cậu phải đưa em gái tôi về, cho dù câu có giỏi võ hơn đi chăng nữa thì cũng chẳng xứng với con bé đâu, nó phải gả cho người nhà họ Thượng Sam.”
Sau khi nghe Lương Cung Kham Thái nói thế, Lâm Thanh Diện cũng hiểu anh ta đến đây vì mục đích gì, sở dĩ cậu chủ của nhà họ Lương Cung có mặt ở đây là vì muốn ra oai với Lâm Thanh Diện.
Nghe giọng điệu của anh ta, chắc hẳn cho rằng Lâm Thanh Diện là một kẻ nghèo túng, cho dù được ngồi ở hàng đầu cũng là nhờ Lương Cung Nhạn Sương mà thôi.
Lâm Thanh Diện cười cười lắc đầu, anh thầm nghĩ nếu như Lương Cung Kham Thái thật sự nghĩ như thế, e rằng hôm nay anh ta sẽ bị Lâm Thanh Diện vả mặt một trận.
“Tôi nhận tấm lòng của anh, có điều nếu như tôi thích món nào đó thì sẽ tự mình mua, không phiền đến anh đâu.” Lâm Thanh Diện bật cười.
Lương Cung Kham Thái cũng nhếch miệng cười, thầm nghĩ cái tên này đúng là đồ không biết trời cao đất dày, đến món đồ rẻ nhất trong buổi đấu giá này cũng có thể khiến cho gia đình được xem là giàu có táng gia bại sản, sở dĩ Lâm Thanh Diện dám nói như thế, chắc chắn là vì không biết đồ được đấu giá ở đây có giá trị như thế nào.
Nhưng anh ta cũng lười đôi co với Lâm Thanh Diện, đợi đến lúc bắt đầu đấu giá, Lâm Thanh Diện sẽ biết ngay bản thân mình vô tri đến mức nào.
Chẳng bao lâu sao, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Những món được đấu giá trong ngày hôm nay đều là đồ cổ, cùng với không ít tác phẩm nghệ thuật.
Giống với những buổi đấu giá khác, những món đồ đầu tiên được đem ra đấu giá đều là đồ vật tương đối rẻ, nhưng giá khởi điểm ở đây đã đủ để khiến cho người khác giật mình rồi.
Đồ được đấu giá trả bằng đô la Mỹ, giá khởi điểm rẻ nhất cũng là năm triệu đô, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn mười lăm ngàn đô la.
Buổi đấu giá vừa bắt đầu, Lương Cung Kham Thái đã nhanh chóng mua vài món đồ cổ, giống hệt như mua đồ ở trung tâm thương mại, không hề do dự một chút nào.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngạc nhiên, đồng thời đều nhìn Lương Cung Kham Thái với vẻ hâm mộ, không hổ danh là người trong gia tộc Lương Cung, vốn chẳng xem tí tiền này ra gì.
Mỗi lần đấu giá xong, Lương Cung Kham Thái đều quay đầu sang nhìn Lâm Thanh Diện, giống hệt như đang khoe khoang, gương mặt trông có vẻ rất đắc ý.
Nhưng Lâm Thanh Diện vẫn thờ ơ.
Cuối cùng, buổi đấu giá đã đến tiết mục áp chót, nhân viên đẩy chiếc hộp thủy tinh dài lên, bên trong chiếc hộp có chứa một món đồ chế tác tinh tế, nhìn thử mới biết đó là thanh đao dài thần binh lợi khí.
Yêu đao Thôn Chính!