Khi nhìn thấy ánh đao khổng lồ của Kinh Lôi thức, mọi người ở đây đều không khỏi hít sâu một hơi, tấn công mạnh mẽ như thế, không biết mạnh hơn những thủ đoạn pháp thuật của bọn họ bao nhiêu lần.
Sau khi, võ đạo đạt tới Hóa Cảnh, sự thần kỳ không hề thua kém pháp thuật, hơn nữa uy lực rõ ràng còn mạnh hơn một chút.
Tất nhiên, đây cũng là vì ở hiện đại pháp thuật đã tàn lụi, còn tồn tại thì cũng đều mơ hồ, trong ghi chép trước kia, pháp thuật có năng lực hủy thiên diệt địa.
Giống trận bàn Cửu Long Trói Sát Trận của nhà họ Chu sử dụng giết người, chắc chắn là được lưu truyền từ xa xưa khi pháp thuật còn phồn vinh tới nay, nếu pháp thuật thật thịnh vượng, người nhà họ Chu không thể ngay cả mở trận bàn như thế nào cũng không biết.
Nên Lâm Thanh Diện thầm nghi ngờ tại sao đến thời điểm này pháp thuật lại tàn lụi, trong đó chắc chắn chứa đựng bí mật vô cùng lớn.
Mắt thấy ánh đao khổng lồ kia sắp chém vào Chu Trọng Quang, mọi người đều lo lắng thay cho ông ta.
Nhưng Chu Trọng Quang cũng không hề nao núng, mà lại cười lạnh.
Nhìn thấy nụ cười lạnh này, Lâm Thanh Diện lập tức cảm thấy bất an, bất giác muốn thối lui về phía sau.
Nhưng lúc này ánh đao đã ở trên người Chu Trọng Quang rồi, mà ông ta không hề có ý ngăn cản hoặc chạy trốn.
Ông ta đứng nguyên tại chỗ, nhìn ánh đao chém lên người mình. Trên da ông ta lập tức lần lượt xuất hiện từng ký hiệu màu vàng, tạo thành lồng sức mạnh ánh sáng màu vàng, trực tiếp cản trở sự tấn công của Lâm Thanh Diện.
Luồng ánh sáng màu vàng đó lập tức hấp thu sạch sẽ một kích này của Lâm Thanh Diện, sau đó nhanh chóng đập toàn bộ lên người anh.
Con ngươi Lâm Thanh Diện co lại, thật không nghĩ tới Chu Trọng Quang còn có thủ đoạn như vậy, hơn nữa tất cả những điều này đều xảy ra trong chớp mắt, dù Lâm Thanh Diện ý thức được nguy hiểm thì cũng không chống đỡ kịp.
Toàn bộ sức mạnh bị Chu Trọng Quang đẩy ngược trở lại đập vào người Lâm Thanh Diện, điều này tương đương với bản thân anh đã dốc hết sức đánh bản thân một Kinh Lôi thức, tổn thương do cái này gây ra vô cùng kinh khủng.
Người Lâm Thanh Diện bay ra ngoài không trung mười mấy mét, rồi mới rơi xuống đất.
Lâm Thanh Diện phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt anh trở nên tái nhợt.
Ở bên cạnh quan sát trận chiến, Chu Tước thấy thế, vội lao đến chỗ Lâm Thanh Diện, đỡ anh lên, ân cần hỏi: “Anh không sao chứ?”
Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Còn chưa chết, không ngờ ông ta vẫn còn có thủ đoạn như vậy, lần này đúng là tôi đã chủ quan.”
Mọi người ở đây đều giật mình vì thủ đoạn vừa nãy của Chu Trọng Quang, không biết ông ta đã làm thế nào bắn lực công kích của Lâm Thanh Diện ngược trở lại.
Ánh mắt Lâm Thanh Diện dừng trên người Chu Trọng Quang, mở miệng hỏi: “Vừa nãy ông đã dùng thủ đoạn gì, tại sao có thể phản dame?”
Thấy Lâm Thanh Diện đã trọng thương, Chu Trọng Quang cũng không nóng nảy tiếp tục động thủ với anh, mà cười nói: “Cậu nói không sai, cận chiến đúng là nhược điểm của tôi, tôi hiểu điều này rõ hơn cậu, nên cậu cảm thấy tôi sẽ cho cậu cơ hội tiếp cận tôi sao? Nếu cậu có thể thuận lợi tiếp cận tôi, chẳng qua là tôi cố ý thôi.”
“Trong bộ bộ quần áo này, tôi đã mặc Hộ Quang Giáp, là pháp khí do tổ tiên nhà họ Chu truyền lại, pháp khí này có thể ngăn cản công kích của kẻ địch thay tôi, đồng thời bắn hết trở về.”
“Mấy năm nay tôi đã thắng không ít cao thủ võ đạo, một nửa trong số họ không hề bị bại dưới phi kiếm của tôi mà là bị Hộ Quang Giáp của tôi đánh bại.”
“Các võ giả các cậu, luôn tưởng tiếp cận thân thể của chúng tôi thì chúng tôi không thể làm gì, đạo lý đúng là như vậy, nhưng chúng tôi cũng không phải kẻ ngu, nếu không bây giờ ngươi cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh này.”
“Nhóc con, thực lực của cậu không yếu, hơn nữa còn còn trẻ như vậy, có thể nói là thiên phú vượt trội, đáng tiếc cậu đã giết con trai tôi, dù thiên phú của cậu có mạnh hơn thì hôm nay ở đây tôi cũng phải giết chết cậu, báo thù cho con trai tôi.”
Mọi người đều khó tin nhìn Chu Trọng Quang, không ngờ ông ta không chỉ có được một phi kiếm có thể giết người từ xa, mà trên người lại còn mặc một bộ pháp khí bắn ngược công kích của đối thủ.
Điều này khiến mọi người không thể không bội phục nhà họ Chu đúng là không hổ là trùm giới pháp thuật, người bình thường không thể so sánh được.
Mặt mũi Lâm Thanh Diện căng thẳng, anh đã hơi xem thường Chu Trọng Quang, đây là lần đầu anh gặp phải loại pháp khí có thể bắn ngược công kích của người khác.
Nhưng Lâm Thanh Diện hiểu rõ, trong thời gian ngắn, pháp khí này của Chu Trọng Quang khẳng định chỉ có thể vận dụng một lần, hơn nữa khả năng bắn ngược chắc chắn cũng có hạn chế, nếu không Chu Trọng Quang căn bản cũng không cần hành động, cứ đứng tại chỗ để người khác đánh đã có thể bắn ngược khiến kẻ địch của ông ta chết.
Chu Trọng Quang đi về phía Lâm Thanh Diện, vẻ mặt đằng đằng sát khí, phi kiếm lơ lửng bên cạnh ông ta, nhìn qua có vẻ bất cứ lúc nào cũng sẽ đâm về phía Lâm Thanh Diện.
“Nhóc con, bây giờ cậu lập tức quỳ xuống cho tôi, lạy mười cái với không khí, xem như tế con trai tôi trên trời có linh, như vậy tôi có thể suy nghĩ để cậu chết thoải mái. Bằng không, tôi sẽ từ từ tra tấn cậu, đến tận khi cậu không chịu nổi nữa mới giết chết cậu.” Chu Trọng Quang nói.
Lâm Thanh Diện hơi híp mắt, lạnh lùng nói: “Nằm mơ!”
“Hừ, vậy thì đừng trách tôi không khách khí.”
Nói xong, phi kiếm phía trên Chu Trọng Quang định đâm vào đầu Lâm Thanh Diện.
Lúc này Chu Tước trực tiếp chắn trước mặt Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Nếu ông muốn giết thì trước tiên giết tôi đã, rõ ràng con ông có ý đồ bất chính với chúng tôi, hắn chết cũng là chuyện đương nhiên, nếu ông giết chúng tôi, Chúng Thần Điện sẽ không bỏ qua cho nhà họ Chu các người”
Mắt Chu Trọng Quang hơi híp lại, lạnh lùng nói: “Tôi còn tưởng các người là ai, không nghĩ tới lại là người của Chúng Thần Điện, nhưng đã giết con trai tôi thì dù có là người của Chúng Thần Điện cũng phải đền mạng như thường, đừng tưởng tôi sẽ sợ các người.”
Nói xong, phi kiếm của Chu Trọng Quang lập tức phát ra tiếng kiếm reo chói tai, sau đó lao về phía Lâm Thanh Diện và Chu Tước.
Chu Tước trực tiếp nhắm mắt lại, biết hôm nay mình đã không thay đổi được gì nữa.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Thanh Diện kéo cô ta ra sau mình, cười nói: “Tôi chưa từng nói tôi trúng kế của ông ta rồi thì không có biện pháp đối phó ông ta, cô không cần để ông ta giết cô vội như vậy.”
Dứt lời, Lâm Thanh Diện nhìn về phía phi kiếm, lẩm bẩm nói: “Chỉ một phi kiếm mà thôi, ông tưởng chỉ có ông chơi thứ này sao?”
Nói xong, trên đỉnh đầu Lâm Thanh Diện lập tức xuất hiện một ánh sáng màu vàng, ngay sau đó, một thanh trường kiếm màu vàng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, khiến trên mặt mọi người đều có thêm một quầng sáng vàng.
Trường kiếm màu vàng chỉ phi kiếm của Chu Trọng Quang, không chút do dự, lập tức vọt vể phía đó.