Mục lục
Rể quý trời cho (full) – Lâm Thanh Diện – Sách Truyện tiểu thuyết tác giả: Quỷ Thượng Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rể Quý Trời Cho CHƯƠNG 890: CÓ ANH ĐÂY, EM SẼ KHÔNG CÓ CHUYỆN ĐÂU

Đám người bên trong sân nhìn thấy thực lực của Chu Thác thì đều lộ ra sự chấn kinh, thực lực của hai anh em Tiêu Phong Tiêu Vân bọn họ vô cùng rõ, cho dù là võ đạo thế gia hàng đầu nhất của giới võ đạo cũng không là gì ở trước mặt của hai anh em cả.

Thế nhưng Chu Thác chỉ dùng một chiêu đơn giản liền có thể giải quyết hai anh em, đủ để thấy thực lực của cao thủ Hóa Cảnh khủng bố đến thế nào.

Tuy kinh thán thực lực của Chu Thác, nhưng đám người không có lùi bước, sau khi đám người Dư Tụng, Mục Tu, Lý Tam Thốn, Bàn Tử nhìn thấy hai anh em Tiêu Phong Tiêu Vân bị đánh ngã, liền nhanh chóng đến chặn ở trước Hứa Bích Hoài.

Chu Thác nhìn bọn họ một cái, sắc mặt chợt trầm xuống, lạnh giọng nói: “Sao, các người chưa nhìn thấy kết cục của hai tên tông sư cảnh đỉnh phong đó sao? Không lẽ các người còn tưởng là mấy tên cao thủ Nội Kình cũng có thể ngăn được tôi?”

Lý Tam Thốn lập tức quát: “Không ngăn được cũng phải ngăn, hôm nay có bọn tôi ở đây, thì ông đừng mong đụng được đến nửa cọng lông của chị dâu!”

“Nói đúng đó! Cao thủ Nội Kình thì sao hả, bị ép đến đường cùng rồi thì cũng sẽ khiến ông rớt được miếng thịt thôi!” Bàng Tử cũng hét theo một tiếng.

Vẻ mặt Chu Thác khinh miệt mà nhìn bọn họ, giống như đang nhìn một đám chú hề vậy, rất rõ ràng, mấy tên cao thủ Nội Kình, ông ta chỉ cần dùng nửa ngón tay cũng có thể giải quyết rồi.

Hứa Bích Hoài nhìn thấy đám người xông lên phía trước vì cô, vẻ mặt đầy lo lắng, mở miệng hét: “Mọi người đừng như vậy, ông ta đến là vì tôi, tôi chào hỏi với ông ta là được rồi, các người như vậy chỉ sẽ rước thương vong thôi.”

Chu Thác hừ lạnh một tiếng: “Không cần khuyên bọn họ nữa, tôi sẽ giải quyết bọn họ, chỉ mấy con kiến mà cũng dám ngáng chân tôi.”

Nói xong, bàn tay lớn của Chu Thác liền vung một cái, sau đó một luồng gió mạnh xuất hiện, trong đó có kèm theo sức mạnh Hóa Cảnh của Chu Thác, cuốn về phía mấy người Dư Tụng.

Đám người Dư Tụng căn bản chưa được ra tay thì đã bị luồng cuồng phong mà Chu Thác chế tạo ra thổi ngã ra khắp nơi, chỉ sau vài tiếng thở, mấy người đều đã bị trọng thương.

Cao thủ Hóa Cảnh, với cao thủ Nội Kình, có khác biệt về bản chất, giữa hai người, giống như là sự khác biệt giữa mèo và mãnh hổ vậy, hai anh em Tiêu Phong Tiêu Vân còn một chiêu đã ngã thì bọn họ làm sao có thể chống đỡ nổi sự công kích của cao thủ Hóa Cảnh chứ.

Hai người Hứa Thông và Hứa Bình Nguyên đều nhìn Chu Thác với vẻ mặt chấn kinh, tuy bọn họ đã sớm nhìn thấy qua bản lĩnh của Chu Thác, nhưng bây giờ nhìn thấy Chu Thác dễ dàng trừ khử đi chiến lực hàng đầu của nhà họ Lâm như vậy, vẫn có chút chấn cảm.

“Đại nhân quả nhiên là anh minh thần võ, mấy tên tép riu này căn bản không phải là đối thủ của ngài! Hứa Bích Hoài, cô còn không mau ngoan ngoãn đồng ý yêu cầu của đại nhân đi, không lẽ cô còn định đợi đại nhân đích thân ra tay sao!” Hứa Bình Nguyên hét lên một câu với Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài nhìn thấy đám người ngã rạp trên mặt đất, trong lòng sốt sắng, trong lòng cô vô cùng rõ, ở trước mặt của cao thủ Hóa Cảnh này, cô căn bản không có con đường sống để chọn.

Cô oán hận mà nhìn Hứa Thông và Hứa Bình Nguyên một cái, nghiến răng nói: “Tôi đã ghi nhớ nhà họ Hứa Dương Thành các người rồi, cho dù tôi có làm ma, tôi cũng sẽ không tha cho các người!”

Nói xong, Hứa Bích Hoài liền lấy một con dao găm từ trong lòng của mình ra, định tự chấm dứt.

Trái tim cô chỉ thuộc về một mình Lâm Thanh Diện, cao thủ Hóa Cảnh này dù có lợi hại đến thế nào thì cô cũng không thể khuất phục ở trước mặt hắn, cho nên bây giờ chỉ còn lại con đường này mà thôi.

Chu Thác nhìn thấy Hứa Bích Hoài lấy dao găm ra, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh, nhàn nhạt nói: “Em tưởng muốn chết trước mặt tôi là dễ như vậy sao?”

Thanh âm vừa dứt, một luồng sức mạnh đã quấn đến cổ tay của Hứa Bích Hoài, bàn tay Hứa Bích Hoài mất sức, con dao găm đó liền không tự chủ được mà rơi xuống đất.

Đây chính là chỗ đáng sợ của cao thủ Hóa Cảnh, bọn họ có thể khống chế sức mạnh cách không, chiêu thức biến hoá khó lường, không phải là thứ mà cao thủ Nội Kình bình thường có thể so được,

Hứa Bích Hoài nhìn thấy mình ngay cả tự sát cũng không làm được, trong lòng càng thêm sốt sắng, nghĩ đến tình cảnh mà mình có thể phải đối mặt, cô càng thêm tuyệt vọng.

Chu Thác đi về phía Hứa Bích Hoài, trên mặt mang theo nụ cười đùa cợt, còn liếm liếm đầu lưỡi, dung tục mà nói: “Người đẹp, vì em, tôi đã mạo hiểm bị Chúng Thần Điện phát hiện, tôi làm sao mà có thể dễ đàng dể em chết được.”

“Nhà họ Lâm ở Kinh Đô có ảnh hưởng nhất định, tin chắc người của Chúng Thần Điện rất nhanh sẽ tra đến đây, cho nên tôi sẽ đưa em rời khỏi, đến lúc đó, tôi bảo đảm sẽ khiến em sống cuộc sống mà mỗi ngày đều khoái hoạt không thể dừng lại được.”

Nói xong, Chu Thác liền vươn tay đi túm lấy cánh tay của Hứa Bích Hoài.

Hứa Bích Hoài vội vàng lùi về phía sau, nhưng tốc độ của cô làm sao mà có thể so sánh với Chu Thác được, chính vào giây phút cô lùi lại, cánh tay của Chu Thác đã vươn về phía cô.

Tất cả mọi người đều bất lực mà cúi thấp đầu, loại tình cảnh này, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn, chứ không có cách nào cả.

Chính vào lúc tay của Chu Thác sắp đụng đến tay của Hứa Bích Hoài, một luồng khí thế xung thiên liền xuất hiện trong sân, tiếp đó là một thanh âm chấn động màng nhĩ vang lên.

“Người phụ nữ của Lâm Thanh Diện tôi, thứ hạ lưu như ông cũng có thể đụng sao?”

Thanh âm còn chưa dứt xuống, trong sân liền xuất hiện một tàn ảnh, đợi đám người nhìn rõ ràng, Lâm Thanh Diện đã đưa Hứa Bích Hoài đến chỗ xa xa, né đi bàn tay của Chu Thác.

Sau khi đám người nhìn thấy Lâm Thanh Diện xuất hiện, trong lòng lập tức kích động, không ai ngờ Lâm Thanh Diện sẽ xuất hiện vào lúc quan trọng như vậy.

Vào giây phút Hứa Bích Hoài nhìn thấy Lâm Thanh Diện, dòng nước mắt trong khoé mắt liền rơi xuống, sau đó hai tay túm chặt lấy áo của Lâm Thanh Diện, lúc đó cô thật sự tưởng rằng mình đã rơi vào tay của kẻ ác rồi, nhưng Lâm Thanh Diện lại một lần nữa trở thành chúa cứu thế của cô.

“Có anh ở đây, em sẽ không có chuyện gì đâu.” Lâm Thanh Diện an ủi Hứa Bích Hoài một câu.

Hứa Bích Hoài gật gật đầu với Lâm Thanh Diện, cô đã không muốn gì nữa, chỉ muốn yên tĩnh cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Lâm Thanh Diện thôi.

Chu Thác cũng không ngờ lúc này lại còn có người xuất hiện chen vào chuyện này, hơn nữa thực lực của đối phương dường như không đơn giản, vậy mà lại có thể cướp người từ trong tay mình đi.

Hắn ta híp mắt lại nhìn Lâm Thanh Diện một cái, phát hiện khí thế trên người đối phương tuy mạnh hơn tông sư cảnh đỉnh phong, nhưng so với Hóa Cảnh còn kém hơn không ít, chắc hẳn không phải là cao thủ Hóa Cảnh.

“Không ngờ còn có thứ không có mắt ngăn chuyện tốt của tôi như vậy, oắt con, cậu tưởng cậu lợi hại hơn hai tên tông sư cảnh đỉnh phong đó một chút là có thể phá hoại chuyện tốt của tôi sao?”

Chu Thác có chút tức giận mà nhìn Lâm Thanh Diện một cái.

Đám người lúc này mới phản ứng lại, chỗ này có một vị cao thủ Hóa Cảnh khủng bố, thực lực của Lâm Thanh Diện tuy mạnh hơn bọn họ, nhưng vẫn không phải là đối thủ của cao thủ Hóa Cảnh, kết cục hôm nay, gần như đã không thể thay đổi.

Hứa Bích Hoài cũng lo lắng mà nhìn Lâm Thanh Diện một cái, cho dù lúc này có thể nhìn thấy Lâm Thanh Diện, trong lòng Hứa Bích Hoài đã bình tĩnh trở lại, nhưng thực lực của Chu Thác không thể xem thường được, Lâm Thanh Diện quay về, cũng chẳng qua là kéo dài thời gian được một chút mà thôi.

“Lâm Thanh Diện…” Hứa Bích Hoài muốn lên tiếng nói gì đó.

Lâm Thanh Diện mỉm cười đặt một ngón tay lên giữa môi của Hứa Bích Hoài, nói: “Rắc rối cứ để anh giải quyết, em đứng xem là được rồi.”

Không biết tại vì sao, sau khi Lâm Thanh Diện nói ra câu này, Hứa Bích Hoài liền sinh ra một sự tin tưởng vô bờ đối với Lâm Thanh Diện, cô tin tưởng người đàn ông này có thể đưa cô vượt qua kiếp nạn này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK