CHƯƠNG 1283: LÀM VIỆC QUẢ QUYẾT
Lâm Thanh Diện nghe thấy giọng điệu và cái tên quen thuộc, lúc nhìn đến biểu cảm quen thuộc đó, một gương mặt chanh chua hiện lên trong đầu anh.
Trong lòng giật mình, kiếm Trảm Tiên ở trong tay thiếu chút nữa đã rơi xuống đất.
“Cô… cô chính là Sở Nguyệt?” Lâm Thanh Diện nghẹn giọng nói.
Tiểu Nguyệt có bộ dạng như thiếu nữ ở trước mắt, có làm như nào cũng không có cách liên kết cô ta và Sở Nguyệt năm mươi tuổi lại với nhau.
“Ha ha, thằng nhóc thối, gặp tôi ngay cả tiếng mẹ cũng không chịu gọi à?”
Tiểu Nguyệt vừa cười vừa nói, hiển nhiên là phản ứng của Lâm Thanh Diện chính là thứ mà cô ta chờ mong.
“Bà… tại sao bà lại biến thành bộ dạng này, rốt cuộc khuôn mặt nào mới là khuôn mặt thật của bà?” Lâm Thanh Diện hỏi.
Khóe miệng của Tiểu Nguyệt cong nhẹ: “Sao vậy, không phải là cậu thích dung mạo năm mươi tuổi đó chứ, dung mạo này của tôi cậu không thích à?”
“Yêu nữ này, ít nói mấy lời này với tôi đi”
Cổ tay của Lâm Thanh Diện di chuyển, kiếm Trảm Tiên đè vào trong cổ họng của đối phương.
Mặc dù trước đó Lâm Thanh Diện đã đoán ra Tiểu Nguyệt với Sở Nguyệt có mối quan hệ nào đó, nhưng mà không ngờ đến bọn họ lại là một người.
Chuyện này cũng chính là đang nói mấy tháng trước đó Tiểu Nguyệt của Thương Nguyên Giới đã để ý đến mình, sau đó còn cố ý tiếp cận mình.
“Nói như vậy, cô gả cho Hứa Quốc Hoa tất cả những thứ này cũng là vì để tiếp cận tôi, có đúng không?” Lâm Thanh Diện hỏi.
Tiểu Nguyệt cười lạnh nói: “Hứa Quốc Hoa là cái thá gì, cũng chỉ là một con rối cho tôi giật dây mà thôi, về phần anh, thật ra thì tôi cảm thấy hứng thú hơn”
Trong mắt của Lâm Thanh Diện mang theo sát khí, không ngờ đến là tâm tư của người phụ nữ này lại kinh khủng đến mức độ đó.
Nói đến đây, ánh mắt của Tiểu Nguyệt hơi ảm đạm một chút: “Có điều là tôi vẫn đã xem thường anh rồi, anh vẫn biết hết tất cả mọi chuyện, nhưng mà cũng không sao hết, tôi đã tìm được vùng đất linh nguyên rồi, thế giới của các người rốt cuộc cũng đã không giấu được nữa”
Dứt lời, trong mắt của Tiểu Nguyệt mang theo ý cười.
Đây là nơi trú linh nguyên cuối cùng trên địa cầu, cũng đã bị tìm thấy, chỉ cần có thể cướp đoạt hết toàn bộ linh nguyên dạt dào ở đây, thế thì thực lực của Thương Nguyên Giới sẽ tăng vọt.
“Các người là tên cướp bóc!”
Lâm Thanh Diện tức giận la lên, cổ tay run lên, kiếm Trảm Tiên liền làm cánh tay của đối phương bị thương.
“Cái tên thối tha này, anh lại dám làm như vậy với tôi” Trong mắt của Tiểu Nguyệt bốc hỏa, nói với Lâm Thanh Diện.
“Đối với cái loại người không biết xấu hổ như các người, tôi có đối xử như thế nào cũng không quá đáng”
Lâm Thanh Diện cất cao giọng nói, kiếm Trảm Tiên xoay chuyển chỉ vào đối phương.
“Ngày hôm nay là ngày chết của cô”
Lâm Thanh Diện nói.
Trong lòng của anh biết rất rõ ràng ngày hôm nay thừa dịp Tiểu Nguyệt vẫn còn chưa báo cáo tin tức của linh nguyên cho Thương Nguyên Giới biết, nhất định phải giết chết cô ta, nếu không thì một khi tin tức linh nguyên bị lộ ra, tất cả đã trễ rồi.
“Tôi không quan tâm cô là Sở Nguyệt hay là Tiểu Nguyệt, cô nhất định phải trả một cái giá đắt cho. hành động của mình”
Lông mày của Lâm Thanh Diện cau chặt lại, chút hồn lực còn sót lại phát ra trên thân của kiếm Trảm Tiên.
“Lâm Thanh Diện!”
Tiểu Nguyệt la lớn lên: “Tôi làm tất cả những chuyện này cũng đều là vì Thương Nguyên Giới, có lỗi gì chứ”
“Cô sai là sai ở đây, cô không nên đến mảnh đất của chúng tôi”
Dứt lời, ánh sáng của kiếm Trảm Tiên hiện lên, Lâm Thanh Diện trực tiếp đâm vào yết hầu của đối phương.
Tất cả đều kết thúc rồi…
Lúc Lâm Thanh Diện cảm thấy một kiếm này chắc chắn trúng rồi, đột nhiên anh lại thấy khóe miệng của Tiểu Nguyệt có nụ cười tàn ác.
Chuyện này…
Lâm Thanh Diện hoảng hốt, lúc kiếm Trảm Tiên của mình đang hành động, thế mà Tiểu Nguyệt lại trực tiếp bản lên từ dưới đất, cùng lúc đó có một cái khiên đen ma quái ngăn chặn cả người của cô ta lại.
Kiếm Trảm Tiên cũng không thể đâm xuyên thấu qua cái khiêng, ngược lại Lâm Thanh Diện đã cạn kiệt thần hồn lại bởi vì sử dụng chút hồn lực cuối cùng mà trở nên suy yếu.
Lúc này người nhỏ màu vàng ở trong đầu của Lâm Thanh Diện đã ngủ thật say, có làm như thế nào cũng không tỉnh lại được.
Mà đúng vào lúc này một con dao ngắn xuất hiện ở trong tay của Tiểu Nguyệt với tốc độ cực kỳ nhanh chóng tiến đến sau lưng Lâm Thanh Diện, theo đó cây đao ở trong tay đảo một cái liền kề lên trên cổ của Lâm Thanh Diện.
Linh thú ở xung quanh nhìn thấy sự việc đột nhiên thay đổi như thế, lập tức tiến lên.
“Cái đám súc sinh này ngừng lại cho tao, nếu không thì tao sẽ lập tức giết chết anh ta”
Linh thú nghe xong, dừng bước chân lại.
“Yêu nữ, cô quả nhiên hèn hạ!” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói.
“Ha, nói tới thì cũng là bởi vì do anh lơ là sơ suất, nếu như anh giết tôi sớm một chút thì tốt biết bao nhiêu, nhưng mà tôi cũng biết anh thấy tôi xinh đẹp như vậy không nỡ giết tôi có đúng không hả?”
“Cút đi!”
Lâm Thanh Diện giận dữ hét lên.
Tiểu Nguyệt không thấy bực mình chút nào hết: “Nói thử xem, tôi với lại người vợ đó của anh, anh cảm thấy ai là người đẹp hơn? Nếu như anh ở Thương Nguyên Giới thì có lẽ dựa vào thực lực và thiên phú của anh, nói không chừng có thể lọt vào mắt xanh của tôi đó”
“Cô năm mơ đi!”
Lâm Thanh Diện giận dữ nói: “Chỉ dựa vào cô mà cũng có thể đánh đồng với Bích Hoài, cô và cô ấy so sánh với nhau giống như là một trời một vực, còn nữa, cô đừng có quên độc trong người của Bích Hoài là do cô đã tạo thành, thù này tôi nhất định sẽ tính toán với cô”
“Hay lắm, Lâm Thanh Diện, quả nhiên là có đủ cốt khí”
Ánh mắt của Tiểu Nguyệt trở nên lạnh lùng: “Hiện tại nghe lời tôi, kêu những con súc sinh đó cút đi, tôi muốn rời khỏi nơi này”
“Nằm mơ đi!”
Lâm Thanh Diện biết rõ ngày hôm nay nếu như thả Tiểu Nguyệt đi rồi, chỉ sợ là sau này sẽ không yên bình.
“Tốt, xem ra tôi không cho anh một bài học thì anh không chịu”
Lúc nói chuyện, trên tay của Tiểu Nguyệt bỗng nhiên dùng sức, cây dao sắc bén trực tiếp đâm vào yết hầu của Lâm Thanh Diện nửa tấc.
“Còn không nhanh kêu bọn nó lùi ra đi” Tiểu Nguyệt lạnh lùng nói.
Lông mày của Lâm Thanh Diện nhíu chặt lại, tâm tư của người phụ nữ này rất chắc chắn, làm chuyện không hề do dự một chút nào, hơn nữa quan trọng nhất đó chính là cô ta làm việc chỉ vì Thương Nguyên Giới, căn bản sẽ không cân nhắc tới bất cứ chuyện gì khác.
Người như thế này tồn tại đối với thế giới này mà nói việc đó chính là uy hiếp lớn nhất.
“Tất cả linh thú nghe lệnh”
Lâm Thanh Diện trầm giọng nói.
Tiểu Nguyệt thấy Lâm Thanh Diện đã mở miệng, nhếch miệng lên: “Còn tưởng rằng cậu cứng đầu chứ, hiện tại xem ra cũng chỉ có như thế mà thôi”
Lâm Thanh Diện căn bản không thèm để ý tới, ánh mắt sắc bén quét nhìn về phía đám linh thú.
“Tất cả linh thú nghe đây, không cần phải quan tâm tới ta, nhất định phải giết chết người phụ nữ này”
Tiểu Nguyệt nghe xong, ánh mắt hoảng sợ.
“Cái tên này anh bị điên rồi hả, chẳng lẽ là anh “Ha, so với linh nguyên thì tính mạng của tôi là cái gì chứ”
Lâm Thanh Diện xem thường nói, lập tức hét lớn lên: “Linh thú, có thể công kích rồi”
“Anh…”
Tiểu Nguyệt cắn chặt răng, quả thật là cô ta không thể nào tin được trên thế giới này còn có một vật tồn tại vượt qua mạng sống của mình, loại vật này được gọi là tín ngưỡng.
Hơn nữa Tiểu Nguyệt cũng biết rõ cho dù hiện tại mình có giết chết Lâm Thanh Diện thế thì những linh thú này cũng sẽ không bỏ qua cho mình.
€ó điều là nghĩ đến tài năng siêu phàm của Lâm Thanh Diện, trong lòng của Tiểu Nguyệt sinh ra suy nghĩ độc ác.
“Được lắm, nếu như anh đã tuyệt tình như vậy, thế thì tôi cũng sẽ không để cho anh dễ chịu”
Lúc nói chuyện, linh lực của cô ta tụ hội lại vào trong tay.
“Tôi sẽ để cho anh biết chuyện mà anh có thể làm được thì tiểu công chúa Thương Nguyên Giới như tôi cũng có thể làm được, cùng lắm thì ngày hôm nay chúng ta chết cùng”
Nói xong, cô ta giơ con dao ngắn ở trong tay lên.
Đột nhiên ở phía xa xa lại truyền đến tiếng bước chân ầm ầm, dường như là ngay cả đất cũng đều đang rung chuyển.
Giờ phút này tê giác cổ lấy một tốc độ gần như là điên cuồng chạy băng băng qua bên đây.
“Lâm Thanh Diện, đừng sợ, tôi tới cứu người.”
Tê giác cổ mở miệng nói.
Tiểu Nguyệt thấy hình dạng như vậy, khinh ngạc vô cùng: “Cái này… yêu thú này tại sao lại có thể mở miệng nói chuyện?”
Trong nháy mắt mà cô ta đang chần chừ, tê giác cổ đã đi đến trước mặt của Lâm Thanh Diện và Tiểu Nguyệt.
Va chạm dã man.
Lâm Thanh Diện và tê giác cổ chỉ đối mặt với nhau một chút, lập tức hiểu trong lòng đối phương đang nghĩ cái gì.
“Đừng đến đây!”
Tiểu Nguyệt kinh ngạc kêu lên một tiếng, va chạm không hề cố ky như thế này, cho dù Lâm Thanh Diện có ngăn cản ở trước người của mình thì cô ta căn bản cũng không chịu đựng được.
Nhưng mà tê giác cổ dường như không nghe thấy, ánh mắt kiên quyết.
Là thống lĩnh của linh thú, tê giác cổ làm việc rất quả quyết, tuyệt đối không dây dưa dài dòng.
“Lâm Thanh Diện, xin lỗi” Tê giác cổ thấp giọng nói.
“Tất cả phó thác cho trời”
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói, trong lòng đã chuẩn bị tốt.
Vang ầm lên một tiếng.
Tê giác cổ khổng lồ lập tức ủi vào hai người bọn họ bay tung lên trời.
Đại não của Lâm Thanh Diện trong nháy mắt trở nên trống rông, tiếp theo đó khuôn mặt tươi cười của Nặc Nặc và Hứa Bích Hoài xuất hiện ở trong đầu của anh Thân thể của hai người nhẹ nhàng ngã ra đẳng sau, ở phía sau của bọn họ chính là một vực sâu cao mấy chục mét.
Đám linh thú cùng nhau đi đến bên cạnh vực sâu nhìn xuống dưới, nhưng mà sương mù dày đặc căn bản cũng không nhìn thấy rõ cái gì.
Tê giác cổ dừng bước lại, nó cũng không biết là hành động ngày hôm nay của mình rốt cuộc là đúng hay là sai…