CHƯƠNG 1312: ĐIỆN CHỦ VÂN HẠC
Thằng ranh con chết tiệt!
Mấy người Phùng Nhược Hi lạnh lùng nhìn chăm chằm Lâm Thanh Diện, lúc nãy mình đánh với hai tên binh sĩ kia, anh ta chẳng hề nhúng tay vào, thế mà giờ, đối phương nói cái gì, anh ta liền đồng ý cái đó.
Đúng là ranh con không có cốt khí!
Phùng Nhược Hi đặt biệt hiệu này cho Lâm Thanh Diện.
Mười mấy binh sĩ đi tới với vẻ mặt trang nghiêm, không nói câu nào, đã chĩa trường đao vào lưng ba người Lâm Thanh Diện.
“Đi!”
Ba người cứ thế bị áp tải đi về phía trước.
Lâm Thanh Diện hoàn toàn phớt lờ, chỉ là một thanh trường đao mà thôi, chỉ cần anh muốn, thì có thể cướp đao giết ngược lại bọn họ trong vòng một phút, nhưng anh thoáng cảm thấy nơi này khác với Long Đàm, nơi này có thể phong ấn linh lực trong người anh, làm anh không thể phát huy tu vi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hai người này lại không biến ra được vũ khí.
Hơn nữa, nếu quả thánh quan trọng như thế, thì anh lựa chọn đi hỏi chủ nhân nơi này, mới là sáng suốt nhất Không ngờ, bí cảnh mà anh tiến vào lần này lại thần kỳ đến thế, nếu Long Đàm là bí cảnh số một, vậy thì giờ, một nơi như chốn bồng lai tiên cảnh thế này sẽ là bí cảnh số hai.
Trong bí cảnh.
Lâm Thanh Diện rất khó tưởng tượng, một bí cảnh thế này lại do tạo hóa ban tặng.
Hai bình sĩ cao lớn thô kệch áp tải hai người Dư Thụ Tùng và Phùng Nhược Hi, Lâm Thanh Diện thì theo sát phía sau, khoảng 10 phút sau, bọn họ đi tới một nơi tương tự như pháo đài.
Lâm Thanh Diện ngước mắt lên nhìn, tòa pháo đài này cao chọc trời, tường thành cao đến mức ngay cả đại bàng cũng không thể nào bay qua được.
Bên ngoài pháo đài là một hộ thành hà, con sông cũng không lớn, nhưng đủ ngăn cản bước tiến kẻ địch.
Sau khi kết nối với người giữ tường thành, thì một tấm gỗ to lớn từ từ hạ xuống.
“Đi thôi!”
Binh sĩ mặc áo giáp đen nói với ba người Lâm Thanh Diện.
Rõ ràng Dư Thụ Tùng rất thất vọng, còn Phùng Nhược Hi thì vẫn lạnh lùng, hoàn toàn không để tâm đến việc cô đang bị người khác kề dao vào cổ.
Lâm Thanh Diện nhấc chân đi vào pháo đài.
Anh nhanh chóng nhìn xung quanh, hy vọng có thể phát hiện một số tin tức liên quan đến quả thánh.
Nhưng bí cảnh này quá thần kỳ, hồn lực của anh cũng không thể nào phóng ra được, vì thế Lâm Thanh Diện không nhận được nhiều thông tin hữu ích Vừa bước vào trong pháo đài, đập vào mắt mọi người là một bãi cỏ xanh ngát, rồi con đường mòn lát đá cuội uốn lượn dẫn đến cung điện nguy nga lộng lẫy ở trung tâm.
Ở hai bên đường, cứ cách hai mét sẽ có một binh sĩ cầm thương thép, nhìn mấy người Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt cảnh giác.
Rõ ràng, bọn họ đã xem mấy người Lâm Thanh Diện và Dư Thụ Tùng là kẻ xâm lấn.
Thoáng chốc, ba người đã đi tới cửa cung điện, mấy binh sĩ đi trước bắt đầu canh chừng mấy người Lâm Thanh Diện, còn binh sĩ mặc áo giáp đen thì đẩy cửa, đi vào trong.
Rất nhanh, bên trong đã truyền ra một giọng nói nam tính.
“Dẫn ba kẻ xâm nhập vào đây!”
Mấy người Lâm Thanh Diện cùng bước vào cung điện.
Lâm Thanh Diện quan sát xung quanh, là người nhà họ Lâm, tất nhiên anh có thể nhìn ra, e răng chỉ là một chiếc bình sứ trong cung điện, cũng có lịch sử hơn 500 năm Nếu lấy một món đồ được trưng bày ở bên trong ra bên ngoài, thì nó sẽ trở thành vật phẩm quý giá chấn động toàn thế giới Ngay cả người có tâm lý vững chắc như Lâm Thanh Diện cũng thầm bái phục, thậm chí đồ cổ trong cung điện này còn nhiều hơn tài sản riêng nhà họ Lâm .Dư Thụ Tùng cũng xuất thân từ gia tộc lớn như Quy Lai Trang, tất nhiên mắt nhìn cũng không tâm thường.
Thấy nhiều bảo bối có giá trị liên thành như vậy, thậm chí anh ta còn nảy sinh ý định sau khi hoàn thành chuyện này sẽ quét sạch hết tất cả.
Bọn họ lại đi thêm mười bước nữa, Lâm Thanh Diện nghiêm túc nhìn, thì thấy trước mặt mình, có một lão giả tóc hoa râm, mặc đồ cổ trang, đang ngồi trên ngai vàng của vua.
Trên mặt lão giả không có biểu hiện gì, nhưng Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được, rõ ràng lão giả rất khó chịu với ba người bao gồm cả anh.
“Quỳ xuống!”
Binh sĩ hai bên đồng loạt hô lên, vang vọng khắp đại sảnh.
“Mấy người dựa vào cái gì mà bắt tôi quỳ?”
Phùng Nhược Hi bất mãn nói “Quỳ xuống!”
Binh sĩ hai bên lại đồng loạt hô lên.
“Tôi không quỳ, lão già này, tôi đi trên sa mạc mấy ngày trời, lúc nãy còn suýt bị ác long nuốt đi, không dễ gì mới tới được chỗ này, nhưng ông thì hay rồi, bản thân được ngồi trên ghế còn bắt tôi quỳ xuống? Đừng có mơi” Phùng Nhược Hi ngạo mạn nói.
Tất nhiên Dư Thụ Tùng cũng ủng hộ em họ mình, là con trai trang chủ Quy Lai Trang, bình thường chỉ có anh hạ lệnh cho người khác, sao có thể quỳ xuống trước mặt một lão già trong bí cảnh được?
Trên ngai vàng, chủ nhân cung điện nhìn ba người bọn họ, đúng lúc này, binh sĩ mặc áo giáp đen kia đi tới trước mặt Phùng Nhược Hi.
“Ông muốn làm gì, còn không mau mang mấy cái ghế ra đây, để chúng tôi ngồi xuống!” Phùng Nhược Hi không hề nhận ra sát ý thoáng qua trong mắt đối phương Ánh mắt người đàn ông mặc áo giáp đen bình tĩnh, rồi trường đao trong tay bỗng chém thẳng vào chân Phùng Nhược Hi.
“Em họ cẩn thận!”
Dư Thụ Tùng hét lớn, nhưng anh ta không kịp đẩy Phùng Nhược Hi ra.
Đúng lúc này, từ khi người đàn ông mặc áo giáp đen đi tới đây, Lâm Thanh Diện luôn đứng bên cạnh Phùng Nhược Hi, bỗng chú ý đến nhất cử nhất động của ông ta.
Mắt thấy đối phương vung đao chém xuống, anh liên phản ứng, vươn tay kéo Phùng Nhược Hi về phía mình ngay.
Nhưng vì tình huống xảy ra đột ngột, nên Lâm Thanh Diện dùng sức quá mạnh.
Phùng Nhược Hi chưa nặng tới 50kg, lại bị Lâm Thanh Diện kéo mạnh như vậy, nên lao thẳng vào ngực anh.
Dư Thụ Tùng đứng bên cạnh thấy em họ mình bị Lâm Thanh Diện ôm ấp, thì ánh mắt đầy căm hận.
Cũng may Phùng Nhược Hi cũng nhận ra, nên nhanh chóng thoát khỏi ngực Lâm Thanh Diện Cô hơi nghiền ngẫm nhìn Lâm Thanh Diện, nhớ lại hồi trước ở Long Đàm, người đàn ông trước mặt cũng từng cứu cô hai lần, giờ anh lại vội vàng cứu mình, giúp cô tránh khỏi vết chém của thanh trường đao.
Cô ngày càng chắc chẳn, người này đã thích cô.
Lâm Thanh Diện không biết suy nghĩ của đối phương, mà ánh mắt rất bình tĩnh, sở dĩ anh cứu Phùng Nhược Hi là vì cảm thấy người này hơi khí phách, khi thà chết chứ không chịu quỳ xuống, nhưng vẫn không thể che giấu sự chán ghét với người phụ nữ đầy ngạo mạn này.
Binh sĩ mặc áo giáp đen không chém trúng, nên lạnh lùng liếc nhìn Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cũng không chịu thua, mặc dù anh không thể phát huy thần hồn và linh lực, nhưng đừng quên rằng, anh là người luyện Nội Kình và Huyền Kình, nên anh nghĩ, chỉ cần dựa vào công phu. này, thì ở đây cũng chẳng có ai là đối thủ của anh.
Giương cung bạt kiếm, Lâm Thanh Diện đã làm tốt chuẩn bị để chiến đấu rồi.
Nhưng đúng lúc này, lão giả đang ngồi trên cao bông trầm giọng nói: “Thiết Diện, ngươi lui xuống đi”
Binh sĩ mặc áo giáp đen nghe vậy, cũng không nhiều lời, chỉ đi tới bên cạnh đứng thẳng lưng.
Vì một câu nói của lão giả mà cục diện căng thẳng đã được xoa dịu.
Dư Thụ Tùng cũng khế thở phào nhẹ nhõm, Phùng Nhược Hi cảm thấy đối phương làm vậy là vì sợ mình, nên càng trở nên kiêu ngạo.
Chỉ có Lâm Thanh Diện là nhận ra, ở đây lão giả là người nói là làm, sự chấp hành và phục tùng tuyệt đối của thuộc hạ binh sĩ làm người khác phải kính phục.
Lão giả từ tốn nói: “Tại hạ là Vân Hạc, là chủ nhân cung điện này, ba vị có thể tới được đây, thì chắc chắn đã vượt qua thử thách ở Long Đàm, nhất định ba vị cũng là cường giả ở bên ngoài, mấy trăm năm qua, ba vị là một trong những số ít người có thể đứng trong cung điện này, thật khiến người khác phải bái phục”
“Nếu ông đã biết sự lợi hại của chúng tôi, thì mau giao quả thánh ra đây” Phùng Nhược Hi nói.
Vân Hạc khẽ cười, trầm giọng nói: “Cô gái này, ở đây chưa đến lượt cô làm chủ đâu!”