Hai người lập tức giao chiến lần thứ hai, lúc này Lâm Thanh Diện một lòng mong muốn tiêu diệt Qủy Vương, cho nên sức chiến đầu được đề cao đến mức cao nhất.
Vì Qủy Vương bị thương từ trước cho nên lúc này sức chiến bị giảm đi không ít.
Chẳng qua dù như vậy thì sức chiến đấu của Qủy Vương vẫn vô cùng mạnh mẽ, Lâm Thanh Diện vẫn cảm thấy tương đối có áp lực.
"Không ngờ kẻ này bị thương mà còn mạnh như thế, xem ra lúc trước mình đúng là xem thường hắn ta."
Lâm Thanh Diện thầm nói trong lòng, sau đó bắt đầu dốc toàn lực đối phó, nhưng mặc dù như vậy thì trận chiến này cũng cực kỳ gian nan.
Vào lúc này, Lâm Thanh Diện lấy kiếm Trảm Tiên ra, suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, ánh sáng vàng trên kiếm Trảm Tiên lập tức bao vây lấy Qủy Vương.
Ánh sáng vàng này mang theo hồn lực của Lâm Thanh Diện, nó lập tức phong ấn linh hồn của Qủy Vương ngay tại nơi này.
Tuy như dù như thế vẫn chỉ chặt đứt được một nửa linh hồn của đối phương, một nửa khác thì bỏ trốn.
"Kẻ này thật đúng là âm hiểm giả dối vô cùng, mình phải nhanh chóng truy tìm tránh hắn lại làm hại thôn dân."
Lâm Thanh Diện không ngờ dưới tình huống như vậy mà đối phương vẫn có thể thoát khỏi công kích của mình, lúc này cũng không khỏi có phần khẩn trương.
Vì thế anh nhanh chóng đuổi xuống chân núi.
Nhưng đúng là vẫn bị chậm một bước, khi anh đến nơi, Qủy Vương đã hấp thụ xong linh hồn của rất nhiều thôn dân.
Vừa rồi khi bản thân bị phong ấn một nửa linh hồn, hắn cũng đã nghĩ đến cách này.
Bây giờ mình vứt bỏ một nửa linh hồn, muốn đánh bại Lâm Thanh Diện là không có khả năng, người này còn bám theo mình không bỏ nữa.
Hắn bèn đi đến chỗ thôn dân, hấp thu linh hồn của họ, lấy đó để tăng cường thực lực của bản thân.
Những thôn dân này vốn đều là người tay trói gà không chặt, hơn nữa lúc trước từng bị Qủy Vương ảnh hưởng, trong cơ thể có rất nhiều khí tà ác, bây giờ hấp thu đương nhiên cực kỳ nhanh chóng.
Chỉ trong chớp mắt, đã có một nửa thôn dân bị hắn hấp thu linh hồn, một nửa khác vì khủng hoảng hoặc là vì bị Qủy Vương ảnh hưởng mà ngất xỉu nằm thẳng dưới đất.
Thời điểm Lâm Thanh Diện đuổi tới, anh vừa vặn nhìn thấy cảnh này, vì thế anh vội vàng quát lớn ngăn cản hành vi của đối phương.
"Dừng tay, đường đường là Qủy Vương mà lại dùng thủ đoạn thấp kém như vậy, thế mà ngươi còn dám xưng vương."
Qủy Vương căn bản không để ý thứ này, trái lại còn khinh miệt nhìn anh, sau đó mở miệng châm chọc:
"Ta đã nói với ngươi từ trước, chỉ cần có lợi cho mình thì phương pháp thế nào cũng không quan trọng."
Nói tới đây, hắn ta dừng giây lát rồi mới lạnh lùng nói tiếp:
"Hơn nữa ít nhất chúng ta làm việc này cũng là quang minh chính đại, không giống đám người tự nhận là chính phái các ngươi, một đám ra vẻ đạo mạo, trên thực tế là việc còn không bằng chúng ta."
Lâm Thanh Diện nghe thế trong lòng đương nhiên vô cùng phẫn nộ, tuy nhiên lúc này cũng chỉ lạnh lùng nói: "Đừng nói nhảm ở đây, hôm nay ta nhất định phải tiêu diệt ngươi, thay trời hành đạo."
Nhìn thấy hắn ta hấp thu nhiều linh hồn như vậy, Lâm Thanh Diện cũng biết thật sự nếu không tiêu diệt được hắn ta thì chỉ sợ hắn ta sẽ chuyển hóa hết những linh hồn này thành lực lượng của mình.
Đến lúc đó, mình có muốn cứu thôn dân cũng không còn kịp nữa, lúc này, Lâm Thanh Diện đương nhiên không muốn tiếp tục kéo dài thời gian.
Chẳng qua trong lòng anh cũng hiểu rõ, bây giờ Qủy Vương đã hấp thu được một phần linh hồn, hắn ta đã thu được một ít lực lượng rồi.
Nếu mạnh mẽ tấn công thì có lẽ không làm được gì đối phương, hiện tại anh lợi dụng mình thức tỉnh Thiên Sinh Thần Hồn, dung hợp thần lực của Tu La Thần và Sáng Thế Thần lại với nhau.
Phát động tấn công mãnh liệt về phía Qủy Vương, đánh thẳng cho cơ thể của đối phương gục xuống.
Đại khái Qủy Vương cũng không ngờ đối phương có thể bộc phát ra lực lượng mạnh như thế nào lúc này, cho hắn ta chỉ có thể tức giận không cam lòng hét lên một tiếng:
"Không có khả năng một con kiến như ngươi lại có lực lượng mạnh mẽ như vậy, ta đường đường là Qủy Vương thế mà lại thua ở trong tay ngươi, chuyện này tuyệt đối không phải sự thật."
Lâm Thanh Diện nhìn thấy đối phương đã đến đường cùng, lúc này cũng không vội vã tiến hành tấn công nữa mà lên tiếng khinh miệt hắn ta:
"Ngươi thật sự quá đề cao bản thân, chẳng qua là chút thủ đoạn thấp kém lợi dụng người khác để làm mình mạnh lên mà thôi, người như ngươi mới giống con kiến hôi."
Nói tới đây, anh hơi dừng lại, sau đó dùng giọng điệu châm chọc nói tiếp:
"Không đúng, bây giờ ngươi không được coi là người, chỉ là một quái vật mà thôi."
Nói xong, anh không tiếp tục phí võ mồm nữa, trái lại dùng Tu La thần lực ép linh hồn nhóm thôn dân ra.
Sau đó thừa dịp Qủy Vương đang chìm trong đau đớn không kịp phản ứng, anh lấy kiếm Trảm Tiên phong ấn một nửa linh hồn còn lại của hắn ta vào trong kiếm.
Lúc sau, anh đánh thức những thôn dân đã bị hấp thụ linh hồn và những người bị ngất trên đất dậy.
Thôn dân tỉnh lại mới biết mình vừa trải qua chuyện đáng sợ cỡ nào, lúc này ít nhiều đều có phần nghĩ mà sợ.
Thậm chí có người còn run rẩy nói chuyện không ra lời, Lâm Thanh Diện thấy vậy thì trong lòng khó tránh khỏi bất đắc dĩ, tuy nhiên lúc này anh cũng kiên nhẫn tiếp tục trấn an.
"Chuyện này đã giải quyết hoàn toàn rồi, mọi người không cần sợ hãi nữa."
Nói xong, anh chỉ vào xương cốt trên mặt đất rồi nói.
"Bây giờ Qủy Vương đã bị tôi phong ấn hoàn toàn rồi, không ai làm hại mọi người nữa nữa, hiện tại mọi người có thể nói cho tôi biết nên rời khỏi đây bằng cách nào được không?"
Vốn dĩ nghe lời thôn dân nói, anh cảm thấy sau khi giải quyết được Qủy Vương thì chắc có thể giải trừ được kết giới này.
Nhưng lại không ngờ rằng sau khi anh phong ấn Qủy Vương rồi, kết giới này vẫn vững như Thái Sơn, căn bản không có dấu hiệu vỡ vụn.
Thôn dân nghe nói Qủy Vương đã hoàn toàn bị phong ấn, trong lòng đương nhiên vô cùng vui vẻ, vì thế lúc này bèn nói thẳng cho anh nên giải quyết vấn đề như thế nào.
"Anh không cần sốt ruột, anh đã giải quyết Qủy Vương rồi, bây giờ chúng tôi sẽ mang anh đi lấy ngọc tỷ của Qủy Vương."
Nói xong, người này dừng lại giây lát mới nói tiếp:
"Chỉ cần anh có ngọc tỷ của quỷ vương là có thể đánh vỡ kết giới này."
Lâm Thanh Diện nghe vậy thì cũng không tiếp tục làm lỡ thời gian nữa mà đi cùng thôn dân đến nơi ở của Qủy Vương luôn, lấy được ngọc tỷ, lập tức mở kết giới.
Sau đó anh quay người lại, nói với thôn dân:
"Bây giờ sự khống chế của Qủy Vương đã biến mất, mọi người không cần ở lại chỗ này, vẫn nên tìm chỗ khác sống an ổn đi."
Nhóm thôn dân nghe anh nói vậy thì đồng loạt gật đầu, sau đó trở về thu dọn hành lý, cầm gia tài của mình rời khỏi chỗ này.
Lâm Thanh Diện chờ những người này đi hết, anh không hề do dự mà ra tay phá hủy toàn bộ thôn, hoàn toàn xóa bỏ dấu vết của Qủy Vương.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK