CHƯƠNG 1318: BỎ QUYỀN
Anh ta đạp mũi chân xuống đất, nhẹ nhàng nhảy lên, tung cước đá vào ngực đối phương.
Năm ngón tay của ngươi lính kia đã bị đứt, mất đi khả năng chiến đấu, nhưng vẫn nhấc đầu, sau khi nhìn thấy cú đá này thì vội đặt một bàn tay khác lên trước ngực để ngăn cản.
Nhưng sức mạnh nội lực của anh ta đâu phải là thứ gã có thể ngăn cản, huống gì Dư Thụ Tùng còn đặc biệt muốn thể hiện tất cả thân thủ trước mặt Vân Tịch Dao, nên một cước này không hề nương tay.
Người lính kia bay xa mười mét, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Dư Thụ Tùng đi tới trước mặt đối phương, một tay đè đối phương, một tay khác tung nắm đấm vào mặt đối phương.
“Được rồi!”
Giọng nói của Vân Hạc kịp thời khiến Dư Thụ Tùng dừng lại.
Dư Thụ Tùng cười kinh miệt: “Điện chủ, trận này tính là tôi thắng chữ?”
Vân Hạc gật đầu: “Xem ra tôi đoán không sai, các người ngoài tu vi, thân thủ cũng rất tốt. Binh lính của tôi thua rồi, mong cậu cho cậu ta một con đường sống.”
“Nếu điện chủ đã mở lời, vậy tôi sẽ buông tha cho gã”
Du Thụ Tùng thoải mái nói, rồi lại nhìn về phía sân bên kia.
Lâm Thanh Diện ra sân rồi, đối thủ của anh cũng là một binh lính.
“Anh không phải đối thủ của tôi, đi xuống đi” Lâm Thanh Diện nhàn nhã nói.
Nhưng sau khi người lính này nghe xong lại không hề có phản ứng.
Sự chuyên nghiệp khiến người lính này cho dù đối mặt với bất cứ đối thủ nào cũng chỉ có thể tiến không thể lùi, nên không hề sợ hãi.
Siết chặt bàn tay, người lính kia lao về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện vẫn đứng bất động, ánh mắt bình tĩnh.
Trên khán đài, ánh mắt của Vân Tịch Dao trở nên căng thẳng, vì sao Lâm Thanh Diện lại thờ ơ khi đối mặt với đòn tấn công như vậy?
Vân Hạc cũng nghỉ ngờ trong lòng, người này nếu không phải không có bất cứ võ công gì, thì là có khả năng quá lớn.
Người lính này vốn đã là người giỏi nhất trong số các thuộc hạ của ông ta, đối mặt với đòn tấn công như vậy, anh lại không có phản ứng gì, khóe miệng còn hiện lên một nụ cười.
Giây tiếp theo, bóng dáng bay thẳng ra phía sau, mà người này lại không phải Lâm Thanh Diện.
Tên lính nặng nề ngã xuống đất, thậm chí trước khi rơi xuống, anh ta còn chưa kịp nhìn thấy Lâm Thanh Diện ra chiêu gì đã cảm thấy lồng ngực hứng chịu một sức mạnh cực lớn, bay thẳng ra ngoài.
Trên khán đài, đám Vân Hạc cũng sợ ngây người.
Xem ra tất cả suy nghĩ trước đó của mình là sai, Lâm Thanh Diện này thật sự phi phàm, sức mạnh của cơ thể không ngờ lại kinh khủng như vậy.
Vân Tịch Dao cũng thầm yên lòng, thân thủ của Lâm Thanh Diện ngay cả Dư Thụ Tùng cũng không bằng.
“Dao Nhi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần thi đấu này cậu ta sẽ chiến thắng, thế nào, con đã vừa lòng chưa?” Vân Hạc nói với Vân Tịch Dao.
Vân Tịch Dao cắn môi, ánh mặt lại nhìn chăm chú một sân thi đấu khác.
Một chỗ khác, Thiết Diện cũng đang vật lộn với một người lính.
Mỗi một lần hai người ra chiêu, ánh mắt Vân Tịch Dao cũng vì thế mà rung động.
“Dao Nhi, con sao vậy? Ba đang nói chuyện với con đấy”
“Ba, con…” Vẻ mặt của Vân Tịch Dao hơi hoảng loạn.
Vân Hạc cười nói: “Cuộc thi lần này quả thực rất tuyệt, trong sự xuất sắc cũng mang theo sự tàn khốc, để con xem ngay ở hiện trường, đúng là thật sự hơi làm khó con”
“Không sao, ba, đúng rồi, ba vừa hỏi con gì vậy?” Vân Tịch Dao hỏi.
“Ba nói, bảo con kết hôn với cậu ta, con bằng lòng không?” Ngón tay của Vân Hạc chỉ Lâm Thanh Diện đang chuẩn bị thi đấu trận thứ hai trong sân.
“Anh ấy?” Vân Tịch Dao cắn môi, nhẹ giọng nói: “Chờ đến khi kết thúc cuộc thi rồi nói sau cũng không muộn”
Vân Hạc hơi mỉm cười, cũng không nói gì thêm.
Trận đấu thứ hai sắp bắt đầu, so với người lính lúc trước, thực lực của người Lâm Thanh Diện đối mặt lần này mạnh hơn rất nhiều.
Hơn nữa, dáng người của đối phương rất cường tráng, thân thể cơ bắp cuồn cuộn khiến anh gã có thể chịu được sức mạnh lớn hơn.
Nhưng dù vậy, Lâm Thanh Diện vẫn hạ gục gã bằng một đấm, trận chiến bình thường cũng chỉ kéo dài trong khoảng năm giây.
Trong cơ thể anh có Huyền Kính mà ngay cả người Thương Nguyên Giới cũng thèm muốn, ở đây, Lâm Thanh Diện có thể xem thường bất cứ ai.
Bên này, Dư Thụ Tùng không ngừng di chuyển, trước mặt Vân Tịch Dao, anh ta ước gì có thể thể hiện ra tất cả ưu điểm của mình.
Tất cả các động tác đều cực kỳ đẹp mặt, một phút sau, đối thủ của anh ta cũng ngã xuống đất.
Vân Hạc nói khẽ: “Thân thủ của người này thật sự cũng không tồi, nhưng có vẻ hữu danh vô thực, không biết khi hai người họ quyết đấu trận cuối cùng, cậu ta có thể kiên trì bao lâu”
Bởi vì Dư Thụ Tùng và Lâm Thanh Diện chia ra so tài, sân thi đấu của hai ngươi cách nhau khá xa, cho nên Dư Thụ Tùng không thể quan sát động thái của Lâm Thanh Diện ở bên kia.
Nếu anh ta biết, Lâm Thanh Diện chỉ một đấm là kết thúc trận đấu, không biết trong lòng anh ta sẽ có cảm tưởng gì.
So sánh với Dư Thụ Tùng, bên Phùng Nhược Hi lại phải cố hết sức.
Gã to con đối diện cao hơn một mét chín, lại có sức mạnh đáng kinh ngạc.
Gã vừa xông lên đã bày ra tư thế chủ động tấn công.
Mỗi một quyền dường như đều âm thầm mang theo tiếng gió.
Phùng Nhược Hi phán đoán, nếu chỉ nhìn sức mạnh, người này dường như đã đạt tới trình độ cực hạn của con người.
Nhưng dù sao Phùng Nhược Hi cũng là người có thực lực xuất sắc, cho dù cô ta là phụ nữ thì đã sớm tập luyện có Nội Kình.
Có thêm Nội Kình, sức mạnh của cô ta đã mạnh hơn người đàn ông trước mặt này không ít.
Người lính tung một đấm, Phùng Nhược Hi linh hoạt né tránh, sau đó, gã vạm vỡ này lại cầm dao lao tới.
Phùng Nhược Hi một chân chạm đất, nhảy lên cao, áp sát rồi võ mạnh từ trên xuống dưới.
Đối phương vội vàng dùng dao để ngăn cản.
Dùng tay đỡ dao, Phùng Nhược Hi nắm lấy chuôi dao, dùng một chút lực, không ngờ cô ta có thể cướp đi con dao dài của đối phương, sau đó ném nó sang một bên.
Người lính hơi ngạc nhiên, bị người ta đoạt vũ khí là nỗi nhục đối với gã.
“Không phải là vũ khí sao? Tôi cũng có.”
Nói đoạn, Phùng Nhược Hi móc ra một con dao găm từ trong ngực, đâm thẳng về phía đối thủ.
Gã to con nhanh chóng lùi lại, trong tích tắc Phùng Nhược Hi lập tức đâm mấy chục nhát, nhất thời nguy hiểm bao trùm khắp nơi.
Lúc này, đối phương đã ý thức được sự chênh lệch của mình và người phụ nữ này rất lớn, gã vốn không phải là đối thủ của cô ta.
Gã nói: “Tôi nhận thua.”
Nhưng lúc này Phùng Nhược Hi đang đánh rất hăng, sao chịu buông tha cho đối phương.
Tối hôm qua cô ta đã ôm một bụng tức ở cửa phòng Lâm Thanh Diện, bây giờ vừa lúc cần trút giận một phen.
“Muốn nhận thua? Chỉ sợ còn chưa phải lúc đâu”
Phùng Nhược Hi nhẹ giọng nói, tung chân, đá thẳng về phía đối phương, ngay sau đó, khi đầu của đối phương cúi thấp theo quán tính, cô ta lên gối, hung hăng nện thẳng vào mặt đối phương.
Ngay sau đó, máu mũi phun ra, gã to con ngửa ra sau, ngã xuống đất không dậy nổi nữa.
Phùng Nhược Hi tiến về phía trước, một chân giẫm lên mặt đối phương, lạnh lùng nói: “Bây giờ mới là lúc anh nhận thua”
Trên khán đài, sắc mặt Vân Hạ âm trầm, ông ta không ngờ một cô gái trông xinh đẹp đến thế lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Sau khi trận đấu của Thiết Diện kết thúc, cuối cũng bốn người cùng được vào vòng trong.
Bốn người Lâm Thanh Diện, Dư Thụ Tùng, Phùng Nhược Hi và cả Thiết Diện cùng tranh chức vô địch trong cuộc thi này.
“Người có thể xông qua Long Đàm, quả nhiên thực lực không tầm thường” Vân Hạc nói, ngay sau đó đứng lên nói với bốn người dưới đài.
“Chúc mừng các bạn, bây giờ các bạn chia ra mỗi tổ hai người để quyết định trận đấu cuối cùng”
Bốn người gật đầu, Dư Thụ Tùng nói với Lâm Thanh Diện: “Không ngờ anh lại có thể kiên trì đến tận bây giờ, nhưng tốt nhất anh nên cầu nguyện sau đây không gặp phải tôi đi”
Lâm Thanh Diện nhẹ giọng nói: “Động lực duy nhất để tôi tham gia cuộc thi này là có thể đánh anh một trận”
“Hừ, vậy chúng ta chờ xem.” Dư Thụ Tùng khinh miệt nói.
Bốn người lại bốc thăm, Lâm Thanh Diện hơi ngạc nhiên vì không ngờ anh và Thiết Diện lạ thật sự cùng một tổ, còn Dư Thụ Tùng và Phùng Nhược Hi cùng một tổ.
Kết quả này khiến Vân Tịch Dao trên đài cao cũng trở nên căng thẳng, ánh mắt cô ta vẫn luôn dừng lại trên người Thiết Diện và Lâm Thanh Diện.
Vân Hạc nhìn con gái bên cạnh mình, ông ta đã chắc chắn con gái thật sự có tình cảm với Lâm Thanh Diện, nói cách khác, cũng sẽ không căng thẳng như thế.
“Yên tâm, cậu ta nhất định sẽ thắng, Thiết Diện không phải đối thủ của cậu ta” Vân Hạc nói.
Vân Tịch Dao thật thà gật đầu, trên thực tế, trong lòng cô ta vốn không hề nghĩ như vậy.
Sau khi có kết quả, Dư Thụ Tùng cười nhẹ nói: “Xem ra anh cũng may mắn đấy, nhưng cho dù anh có vào trận trung kết, tôi cũng sẽ đánh bại anh”
Sau khi nghe xong, Lâm Thanh Diện không nói gì, cuộc trò chuyện với Vân Tịch Dao trên gác mái đêm qua vẫn rõ ràng trước mắt.
Hai chữ trên thanh kiếm nhỏ đó lại chính là đối thủ Thiết Diện trong vòng bán kết này.
Mà ý trung nhân trong miệng Vân Tịch Dao cũng chính là thống lĩnh binh lính, người vẫn luôn không nói nhiều lắm, cứ mãi lạnh lùng này.
“Nếu anh cố ý bại Thiết Diện, mặc dù anh ta vào trận chung kết, nhưng chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Dư Thụ Tùng, kết quả còn trải đường cho Dư Thụ Tùng.”
Lâm Thanh Diện thâm nghĩ trong lòng, lưỡng lự hồi lâu.
Đúng lúc này, trên sân bên cạnh hai người, Phùng Nhược Hi đi lên trước hai bước, nói với Vân Hạc: “Điện chủ Vân, vòng bán kết này tôi bỏ quyền!”