CHƯƠNG 1066: ĐOẠT XÁ.
“Sư phụ, vậy là sư phụ nhận tụi con làm đệ tử, chỉ là vì sư phụ muốn đào tạo bồi dưỡng tụi con để làm công cụ cho sư phụ đoạt xá sao?” Lâm Thanh Diện nhìn Lục Diên Thọ và lên tiếng hỏi.
Lục Diên Thọ bình tĩnh thu hồi lại cảm xúc của mình, ông xoay qua nhìn Lâm Thanh Diện và cười nói: “Chính xác, thân thể ta tuy bất diệt, nhưng cũng không còn bất cứ sinh cơ nào, ta muốn tiếp tục sống, nên chỉ có thể nghĩ cách đoạt xá người khác thôi.”
“Mà linh khí phía trên trái đất này loãng, cơ bản là không thể tu luyện được, cho dù ta có đoạt xá để tái sinh, muốn khôi phục lại thực lực như thời còn ở Thương Nguyên giới thì cũng không thể nào làm được.”
“Thân thể này của Lục Diên Thọ, đã đạt đến cực hạn rồi, ta không thể không đoạt xá lần nữa, như vậy thì mới có thể tiếp tục sống được.”
“Vốn dĩ trên trái đất này, ta cần tiến hành vô số lần đoạt xá thì mới có thể đạt đến mức trường sinh, nhưng vì sự xuất hiện của ngươi, khiến cho ta nhìn thấy được một tia hy vọng hoàn toàn khác.”
“Ngươi là người có tư chất tốt nhất trong số những người ta đã gặp, hơn nữa ngươi còn sở hữu tiên thiên thần hồn, tuy rằng như vậy đối với việc đoạt xá mà nói thì độ khó sẽ tăng cao, nhưng vì cảnh giới của ngươi còn rất thấp, cho nên ta cũng chỉ tốn thêm chút tâm tư mà thôi.”
“Điều khiến cho ta không thể ngờ đến chính là, tự ngươi có thể chiếm được Huyền Công, cơ thể của ngươi sau khi được Huyền Kình cải tạo đã trở nên hoàn mỹ hơn.”
“Nhưng mà thực lực của ngươi càng lớn, ta đoạt xá càng khó, vì vậy mà hôm trước ngươi nói với ta là thực lực của ngươi đã đạt đến Hóa Cảnh đỉnh phong, ta thật sự có chút bất ngờ.”
“Nhưng cũng may là ngươi vì cảm kích tình sư đồ của hai chúng ta mà không hề nghi ngờ ta, thật thà nuốt viên đơn dược mà ta cho ngươi, nên giờ ta không hề lo lắng việc ta không thể tiến hành đoạt xá với ngươi.”
“Hơn nữa vì để gia tăng tỷ lệ đoạt xá thành công, ta sẽ hấp thu hết toàn bộ tinh thần lực của các đệ tử có mặt ở đây, để tăng thần hồn của ta lên, như vậy thì cho dù ngươi có phản kháng chống cự thì cũng không mấy tác dụng.”
Nghe những lời “Lục Diên Thọ”, đúng hơn là lời Tần Trường Sinh nói, tất cả mọi người đều hít hơi sâu, trong lòng họ đều cảm thấy không dễ chịu lắm.
Bọn họ không thể nào chấp nhận sư phụ của mình thật chất là kẻ ác ẩn giấu sau lớp mặt nạ, ông ta thu nhận mọi người làm đệ tử, chỉ là vì lợi ích của bản thân ông.
Bạch Chỉ hoang mang tột độ, cô vốn coi sư phụ như ngọn đuốc soi sáng cô trên con đường tu hành, bất kệ là vấn đề gì, cô đều xin thỉnh giáo từ sư phụ, và những vấn đề của cô luôn được sư phụ giải đáp rất hợp lý.
Nhưng những lời nói lúc này đây của Tần Trường Sinh khiến cho ngọn đuốc sáng trong cô sụp đỗ, cái cảm giác giống như bất ngờ phát hiện tín ngưỡng của mình là giả, bất kể là ai thì e là đều khó mà chấp nhận được.
Giang Tiểu Nhu lại như muốn khóc, cô nhìn Tần Trường Sinh và lên tiếng hỏi: “Sư phụ, chắc chắn là sư phụ đang lừa tụi con đúng không, làm sao lại có chuyện sư phụ vì cái đoạt xá gì gì đó mà thu nhận tụi con làm đệ tử, mấy năm nay sư phụ dạy dỗ chúng con nhiều như vậy, con không tin sư phụ làm vậy chỉ là vì lợi dụng tụi con.”
Tần Trường Sinh để lộ vẻ mặt cười trêu tức của mình: “Các ngươi không phải là người của Thương Nguyên giới, nên các ngươi không thể nào biết được rốt cuộc người có thực lực lớn mạnh có thể sống trên thế gian này được bao lâu.”
“Trước khi đến trái đất này, ta đã sống gần năm ngàn năm, thời gian sẽ khiến cho tình cảm của con người trở nên nhạt nhẽo, khi ngươi sống càng lâu, thì ngươi sẽ phát hiện thực lực càng khiến con người cảm thấy thú vị hơn là tình cảm.”
“Nhưng ta không thể nào khiến cho bản thân mình trở thành người vô cảm, như vậy thì ta sẽ đánh mất chính mình, để bảo vệ bản tâm của mình, những năm này, ta đều căn cứ theo hình tượng đặc thù để nhập vai, người mà các ngươi biết và nhìn thấy chẳng qua là do ta diễn để các ngươi nhìn thấy mà thôi.”
“Nếu các ngươi không cảm nhận được sự dạy bảo mà sư phụ này dành cho các ngươi, vậy thì chẳng phải lần diễn xuất này của ta thất bại rồi sao.”
Giang Tiểu Nhu nghe sư phụ giải thích với cô mà không hề có chút hoang mang nào, tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng tan biến không còn.
Vương Kiếm cũng nhìn sư phụ mình với vẻ mặt phức tạp, mấy ngày trước, anh còn vì muốn nhận biết rõ khuyết điểm của mình mà cố tình nhờ Lâm Thanh Diện đánh tỉnh mình, mà hôm nay, ông lại nói thu nhận anh làm đệ tử chẳng qua là vì lợi ích của bản thân ông.
Nếu không có Lâm Thanh Diện, e là người nằm trên chiếc giường đá kia chính là anh.
Đương nhiên, cho dù người nằm trên chiếc giường đá không phải là mình, nhưng Tần Trường Sinh cũng sẽ không tha cho bất cứ người nào ở đây.
Tất cả những người có mặt ở đây ngày hôm nay đều là vì hóa giải kiếp nạn của sư phụ mà đến, nhưng họ lại không ngờ rằng họ chỉ là công cụ để sư phụ lợi dụng mà thôi, tất cả bọn họ đều cúi đầu bất lực, viên đơn dược mà Tần Trường Sinh cho bọn họ uống khiến cho bọn họ không còn chút sức lực để phản kháng, chuyện đến nước này thì bọn họ cũng chỉ còn biết chấp nhận kết quả như vậy mà thôi.
“Ta biết có thể các ngươi sẽ khó mà chấp nhận được, nhưng các ngươi phải hiểu, sinh mạng của các ngươi, đem so với kẻ mạnh đích thực thì chẳng qua chỉ là con kiến sẵn sàng bị dẫm chết bất cứ lúc nào mà thôi.”
“Hoặc không chừng các ngươi còn nên cảm thấy hãnh diện, vì những người khác trên thế giới này ngay cả đến tư cách để cống hiến sinh mạng của mình cũng không có.”
Tần Trường Sinh lên tiếng nói với tất cả mọi người với vẻ mặt bình thản.
Lâm Thanh Diện hít sâu một hơi rồi nhìn Tần Trường Sinh nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi không cần cái hãnh diện khiến người khác ghê tỏm này.”
Tần Trường Sinh cười cười, ông không hề để ý đến lời anh nói, ông đáp lại: “Ngươi yên tâm, sau khi ta đoạt xá ngươi rồi, ta sẽ phát huy tiềm lực trong cơ thể ngươi hết mức có thể, ta có dự cảm cơ thể này của ngươi có thể giúp ta đạt được đỉnh cao của năm xưa.”
Lâm Thanh Diện hừ lạnh, hiển nhiên anh không muốn cho Tần Trường Sinh cơ hội này, nhưng anh cũng không có cách nào để vận chuyển sức lực trong cơ thể mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Trường Sinh giở trò với anh.
“Những gì cần nói thì ta cũng đã nói hết cho các ngươi rồi, như vậy để các ngươi có chết cũng hiểu lý do mình chết, còn bây giờ, ta sẽ bắt đầu đoạt xá, nguyện kiếp sau các ngươi hồi sinh còn có thể gặp lại ta.”
Tần Trường Sinh cười nói, sau đó bỏ viên chuyển hồn đơn vào miệng mình.
Tiếp theo ông ngồi xuống và nhắm mắt lại.
Sức mạnh của chuyển hồn đơn khiến cho sức mạnh thần hồn của ông tăng vọt, rồi từ từ thoát ly khỏi cơ thể của ông.
Tất cả mọi người nhìn thấy một Tần Trường Sinh trong suốt xuất hiện trong không trung, Tần Trường Sinh ở trạng thái thần hồn này chính là bộ dạng thật của Tần Trường Sinh, chứ không còn lại bộ dạng của Lục Diên Thọ nữa.
Tần Trường Sinh cảm nhận sức mạnh thần hồn của mình, sau đó thực hiện thủ quyết, khiến cho thần hồn ở không trung kết thành một cái ấn, sau đó ông hét lớn: “Thu!”
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều cảm nhận được một lực hút lớn đang từ trền đầu hút tinh thần lực của bọn họ ra ngoài.
Tinh thần lực của họ không ngừng hướng về hội tụ phía trên thần hồn của Tần Trường Sinh, khiến cho thần hồn của ông không ngừng lớn mạnh.
Sau đó ông nhìn về phía Lâm Thanh Diện đang nằm trên giường đá, rồi cười nói: “Tiếp theo, đến lượt đoạt xá rồi, Lâm Thanh Diện, hãy thả lỏng thoải mái, bất cứ phản kháng nào của ngươi cũng chỉ phí công mà thôi.”
Nói xong, thần hồn của Tần Trường Sinh lao thẳng về phía cơ thể của Lâm Thanh Diện, rồi sau đó nhập thẳng vào biển não Lâm Thanh Diện.