Mục lục
Rể quý trời cho (full) – Lâm Thanh Diện – Sách Truyện tiểu thuyết tác giả: Quỷ Thượng Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi thấy tiệc mừng thọ sắp kết thúc, Vương lão gia cũng muốn rời khỏi đây, Lâm Thanh Diện chợt nghĩ đến sóng năng lượng quen thuộc mà mình thấy trước đó. Anh quyết định đi theo Vương lão gia xem thử. Bất kể người kia có phải là Nặc Nặc, anh nhất định phải xác nhận một lần.

Suy nghĩ của anh chính là thà nhầm chứ không thể bỏ sót. Nếu thật sự bỏ sót, vậy mình sẽ hoàn toàn không gặp lại con bé nữa. Anh khó khăn lắm mới tìm được manh mối từ chỗ Vương lão gia, anh nhất định phải bám theo ông ta.

Sở dĩ anh nghi thần nghi quỷ như vậy là vì Nặc Nặc đã một lần nữa bị người khác đưa đi do hành vi ngu ngốc của mình!

Anh nhớ đến ngày anh từ rừng rậm ra rồi trở về đi tìm vợ và con gái, bởi cũng khá lâu không gặp, mọi người đều rất vui vẻ, nên cùng đi ra bên ngoài tìm một nhà hàng ăn một bữa thịnh, vì vui vẻ mọi người còn uống thêm mấy chai rượu.

Anh không ngờ được lại có một đám người thần bí đột nhiên đánh tới, mục tiêu lại nhắm thẳng vào Nặc Nặc. Lâm Thanh Diện hăm hở phản kích nhưng vì say nên không sao đánh lại được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng cướp đi Nặc Nặc...

Vương lão gia không hề hay biết với mọi chuyện xảy ra phía sau, ông ta đánh tiếng gọi vệ sĩ của mình, sau đó rời khỏi bữa tiệc mừng thọ trở về chỗ ở của mình.

Mà bọn họ đi được một đoạn không xa, vệ sĩ đột nhiên cảm giác có điểm không ổn. Anh ta hơi nghiêng người, sau đó ghé sát tai Vương lão gia nói: "Lão gia, tôi cứ có cảm giác có người bám theo phía sau chúng ta nhưng khi tôi quay đầu lại thì không thấy ai, cho nên tôi cũng không quá chắc chắn. Nhưng tôi luôn cảm thấy chắc hẳn có người bám theo chúng ta."

Người vệ sĩ kia mơ hồ cảm giác được có người bám theo phía sau bọn họ nhưng mỗi lần anh ta nhìn lại thì chẳng tìm thấy người nào. Nhưng anh ta vẫn hơi nghi ngờ, cảm thấy mình nên cẩn thận, nói trước với Vương lão gia một tiếng, nói không chừng ông ta biết kẻ thù của mình là ai, sau đó có thể sớm có sự chuẩn bị.

Vương lão gia cũng giật mình, không ngờ có người sẽ bám theo bọn họ. Tuy ông ta nhất thời bối rối nhưng vẫn cảm thấy người đó chắc hẳn không phải nhằm vào mình, chẳng qua đã bắt đầu cảnh giắc.

"Vậy cậu để ý xem có người bám theo chúng ta thật không? Đáng lý ra kẻ thù của ta không biết được hành tung lần này của ta, ta đã giữ bí mật tuyệt đối. Trong bữa tiệc mừng thọ lớn như vậy, chắc chúng cũng không dám làm ra chuyện gì."

Vương lão gia nói với vệ sĩ, thật ra ông ta cũng không xác định được người đó có phải nhằm vào mình không? Nhưng ông ta cảm giác mình cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Ông ta chỉ có thể bảo vệ sĩ này lưu ý, đồng thời trong đầu cũng không ngừng suy nghĩ xem rốt cuộc sẽ tình huống gì.

Vệ sĩ nghe Vương lão gia nói vậy thì khẽ gật đầu. Nếu ông ta nói vậy đã chứng tỏ ông ta cũng không có manh mối gì. Xem ra bản thân mình chỉ có thể tự cảm nhận, nếu quả thật có người muốn đối phó với Vương lão gia, anh ta chỉ có thể sẵn sàng chiến đấu.

Cứ vậy đi, Vương lão gia đã tới trong nhà của ông ta từ lúc nào, sau đó vào trong mật thất. Lâm Thanh Diện nhìn thấy con đường Vương lão gia đi càng lúc càng vắng vẻ thì cảm thấy trong này nhất định che giấu bí mật nào đó. Anh đứng ở cửa mật thất có hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn bước vào trong.

Vào giờ phút này, Lâm Thanh Diện không chú ý thấy Vương lão gia và vệ sĩ phía trước ông ta nhìn anh bước vào mật thất kia, sau đó cười châm chọc.

"Xem ra ta đoán không sai, lần này nhờ có cậu nhắc nhở ta, bằng không ta sẽ không thể nghĩ đến chỗ đây. Sau này cậu cố gắng đi theo ta, yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không thiếu cậu.” Vương lão gia nói với hộ vệ của mình với vẻ rất hài lòng.

Thật ra sau đó ông ta mới ý thức được trong mật thất của mình đang giam giữ một người, cho nên cảm thấy người tới lần này có thể là vì kẻ đó. Chỉ cần người tới muốn cứu kẻ ở bên trong ra, vậy chắc chắn sẽ phải dùng hết sức lực, đến lúc đó bọn họ sẽ tới bắt ba ba trong hũ. Vương lão gia càng nghĩ càng thấy cách này của mình rõ ràng là hoàn mỹ.

Người vệ sĩ kia cũng cảm thấy Vương lão gia đúng là con cáo già vì anh ta biết tình hình bên trong thế nào. Vương lão gia dùng nguyên liệu tốt nhất để xây dựng các chấn song bên trong, người bình thường không dễ phá nó ra được.

Nhưng vào giờ phút này, Lâm Thanh Diện không biết mọi chuyện xảy ra. Khi anh bước vào trong mật thất này, chỉ cảm thấy kỳ lạ. Rõ ràng anh đi theo Vương lão gia vào đây nhưng bên trong lại không thấy bóng dáng của ông ta. Nhưng nghĩ đến mục đích thực sự lần này, anh không suy nghĩ nhiều nữa, đi thẳng đến cuối mật thất, sau đó lại nhìn thấy bóng dáng của Nặc Nặc.

"Nặc Nặc, là con à? Con sao vậy? Con trả lời ba một tiếng đi.” Lâm Thanh Diện kêu lên xé tim xé phổi, hi vọng Nặc Nặc có thể trả lời anh một câu.

Bây giờ trong mắt anh thấy Nặc Nặc đang nằm ở bên trong, để lại cho một anh một bóng lưng. Anh thấy dáng người này cũng rất giống Nặc Nặc nên càng chắc chắn với cách nghĩ của mình.

Nhưng bất kể anh gọi thế nào, gọi Nặc Nặc ra sao, con bé đều không hề có phản ứng gì. Lâm Thanh Diện thấy vậy chỉ càng thêm tức giận, sau đó dồn tất cả sức lực vào chấn song. Nếu anh không có cách nào đẩy cửa ra, vậy anh chỉ có thể dùng sức lực đập gãy các chấn song này.

Bất kể Lâm Thanh Diện gây ra động tĩnh lớn tới mức nào, bóng dáng thoạt nhìn rất giống Nặc Nặc kia trước sau vẫn không có phản ứng gì, giống như đông cứng ở đó. Lâm Thanh Diện cũng cảm được nên lại càng phẫn nộ. Anh đã dùng hết sức lực của mình vào đây nhưng cuối cùng vẫn không phá ra được.

Vệ sĩ bên ngoài vẫn luôn chăm chú tới cảnh tượng trước mặt, nhìn thấy anh dường như đã sắp kiệt sức nên xin chỉ thị của Vương lão gia: "Lão gia, tôi cảm thấy đã đến lúc rồi. Người bên trong cũng không có sức chiến đấu quá mạnh mẽ, bây giờ tôi qua, chắc hẳn có thể đánh bại gã, sau đó bắt lại, tra hỏi mục đích gã tới đây lần này."

Người vệ sĩ kia cảm thấy bây giờ là một cơ hội tốt, vừa lúc anh ta có thể đánh lén. Anh làm nghề này, tất nhiên phải xem lợi ích của người thuê lên hàng đầu, cho dù làm vậy có phần không đủ đạo nghĩa nhưng vì bảo vệ được tính mạng của mình, anh ta cảm thấy đây là cách ổn thỏa nhất.

Vương lão gia thỏa mãn khẽ gật đầu. Ông ta vẫn luôn rất hài lòng về vệ sĩ này, lại bảo vệ sĩ vào trong. Người vệ sĩ kia cũng hiểu ý của ông ta, tập kích phía sau lưng Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện vô cùng nhạy bén cảm giác được có điểm không đúng thì vô thức nghiêng người tránh. Khi anh quay đầu nhìn lại, phát hiện đó là vệ sĩ đi cùng với Vương lão gia lúc trước. Anh lập tức hiểu rõ mình đã rơi vào trong kế hoạch của của bọn họ.

"Đáng chết, không ngờ lại giở trò đánh lén." Lâm Thanh Diện vô cùng phẫn nộ nói. Anh đặc biệt xem thường loại hành vi này nhưng cũng không tiện nói gì khác. Dù sao người khác có nói đạo nghĩa hay không, không phải là chuyện anh có thể quyết định được.

Người vệ sĩ kia không hề chột dạ về điều này, tiếp tục dùng sức tấn công về phía Lâm Thanh Diện không ngừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK