Sau khi những người khác nghe nói như vậy thì cũng bắt đầu lo lắng.
Thế là tất cả mọi người đều chờ đợi kết quả kiểm tra của Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nghiêm túc chẩn trị một phen, rốt cuộc cũng đã xác định sức khỏe của Nặc Nặc không có gì bất thường.
Lúc này mới xem như là yên lòng, dù sao thì con gái bình an là tốt rồi.
Chỉ là lúc này anh nhớ tới một chuyện không hợp lý, thế là anh hỏi: “Nặc Nặc, con nói cho ba nghe xem tại sao sơn động giam giữ con lại đột nhiên sụp đổ, hơn nữa con trở về đây bằng cách nào?”
Vấn đề này vẫn luôn là điều mà anh thắc mắc nhất ở trong lòng.
Theo lý mà nói, sơn động bị sập, cho dù con gái của mình có thông minh tới đâu thì cũng sẽ bị một vài vết thương nhẹ, nhưng mà cái này rõ ràng không có bất cứ chỗ nào khác thường.
Thế là lúc này anh trực tiếp mở miệng hỏi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi Nặc Nặc nghe thấy câu hỏi này thì chỉ suy nghĩ rồi sau đó trực tiếp nói: “Thật ra thì sở dĩ lần này sơn động bị sụp đổ cũng là bởi vì có một người đàn ông áo màu đen cứu con.”
Sau khi nói xong câu đó, cô bé lại giải thích mình gặp người áo đen kia như thế nào với mọi người, sau đó lại được đối phương cứu ra.
Sau khi Lâm Thanh Diện nghe nói như vậy thì lại càng sinh nghi thêm, thế là anh lại hỏi: “Vậy con có nhớ rốt cuộc là người đàn ông áo đen đã cứu con có bộ dạng như thế nào không?”
Người này cứu con gái của mình, cho nên mình nên sinh lòng cảm kích mới đúng.
Nhưng mà người này đột nhiên lại xuất hiện, hơn nữa còn mặc áo choàng đen với lại dáng vẻ cũng rất thần bí, cũng làm cho trong lòng của anh dâng lên một tia cảnh giác.
Đương nhiên là lúc này anh phải hỏi cẩn thận một chút, ít nhất cũng phải làm rõ nỗi nghi hoặc của mình thì trong lòng mới có thể yên tâm.
Sau khi Nặc Nặc nghe thấy câu hỏi này, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, rồi lại cẩn thận suy nghĩ, sau đó mới mở miệng nói.
“Thật ra thì chú ấy vẫn luôn đeo mặt nạ, cho nên con cũng không biết dung mạo của chú ấy ra sao.”
Lúc mấy người bọn họ nghe thấy câu nói này, ai nấy cũng đều nhịn không được mà nhíu mày, rõ ràng là cảm thấy trong chuyện này có gì đó khác thường.
Lúc muốn hỏi cái gì đó, đứa bé này lại mở miệng nói lần nữa: “Có điều là mặc dù tính cách của người này kỳ quái, nhưng mà sau khi cứu con rồi thì đối xử với con cũng không tệ, chắc là không có ác ý gì đâu.”
Kể từ sau khi đứa bé được cứu ra liền được sắp xếp ở lại trong sơn trang.
Hơn nữa ăn uống đều là tốt nhất, cho nên lúc này trong lòng của cô bé đương nhiên rất cảm kích đối phương.
Thế là liền nói vài lời thay cho đối phương, thậm chí còn chủ động nói đối phương không có ác ý gì mới đúng.
Lâm Thanh Diện nghe thấy con gái mình nói như vậy thì cũng nhẹ gật đầu, anh không nói gì thêm, nhưng mà trong lòng lại không kiềm chế được mà có chút nghi ngờ.
Thế là anh xoay người lại mở miệng hỏi thăm Dao Trì: “Trong chính phái chúng ta có cao thủ nào mặc áo choàng màu đen mà lại thích mang mặt nạ không thế?”
Nếu như người cứu con gái mình là người ở chính phái, có lẽ là mình cũng không cần lo lắng quá mức.
Nhưng mà nếu như ở bên phía tà phái có âm mưu quỷ kế, vậy thì có lẽ là chuyện này càng có nguy hiểm hơn.
Đương nhiên là Dao Trì cũng hiểu tính nghiêm trọng của chuyện này, cho nên cô ta mới cẩn thận nhớ lại.
Sau khi nghĩ một hồi rồi mới nói: “Đúng là có một trưởng lão tên Tiêu Dao Tử.”
Sau khi nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói tiếp: “Người này làm việc cứ luôn tùy ý, chỉ là bởi vì khuôn mặt xấu xí cho nên vẫn mang theo mặt nạ.”
Sau khi nghe nói như vậy thì cũng nhịn không được mà nhẹ nhàng thở ra, nếu như người này là người của chính phái, thế thì cũng có thể yên tâm rồi.
Mà lúc này Dao Trì lại nói tiếp: “Dựa theo những gì Nặc Nặc vừa nói, mang theo mặt nạ lại mặc áo choàng đen, hơn nữa tính cách kỳ quái, chắc có lẽ là tiền bối Tiêu Dao Tử.”
Lâm Thanh Diện nghe nói như vậy thì cũng đã hoàn toàn yên lòng.
Chỉ cần người cứu con gái mình không phải là người ở bên phía tà phái, vậy thì tất cả đều có thể giải thích rõ, mình cũng không cần phải lo lắng.
Cho nên lúc này anh vui mừng muốn biểu thị lòng biết ơn với Tiêu Dao Tử.
Thế là anh nói với Dao Trì: “Không biết là cô có thể liên lạc với tiền bối Tiêu Dao Tử được không vậy, dù sao cũng là do ông ấy đã cứu Nặc Nặc, tôi cũng nên cảm ơn ông ấy.”
Sau khi Dao Trì nghe nói như vậy, cô ta lại có chút khó xử mà lắc đầu.
Sau đó mới dùng giọng điệu tương đối lo lắng mà mở miệng nói: “Tiền bối Tiêu Dao Tử là một người hành tung bất định, hơn nữa cách làm người lại kỳ quái, bây giờ không có ai biết được ông ấy đang ở đâu.”
Nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói tiếp: “Nếu như cậu muốn tìm ông ta, chỉ sợ là không có khả năng, người này làm việc luôn tùy ý dựa theo ý mình, trừ phi bản thân ông ta muốn xuất hiện, nếu như chúng ta tùy tiện tìm kiếm cũng rất khó tìm được.”
Lâm Thanh Diện nghe thấy như vậy thì ít nhiều gì trong lòng cũng cảm thấy hơi tiếc nuối, có điều là đi thì cũng không làm được gì.
Mặc dù là tiếc nuối không thể biểu đạt lòng biết ơn của mình, nhưng mà dù sao thì chỉ cần con gái được người chính phái cứu là được rồi.
Hơn nữa, bây giờ con gái đã trở về, tất cả đều đã được giải quyết xong xuôi, cho nên mình cũng không cần thiết phải lãng phí thời gian đối với chuyện này.
Cho nên lúc này anh chỉ nói chuyện với giọng điệu hơi tiếc nuối: “Nếu đã như vậy, thế thì cũng chỉ có thể cảm ơn nếu mai này có thể gặp nhau.”
Chỉ là mặc dù nói thì nói như vậy, nhưng mà anh vẫn ghi tạc phần ân tình này ở trong lòng.
Nghĩ tới nếu như có một ngày có thể gặp được vị tiền bối này, vậy thì anh nhất định sẽ cảm ơn đối phương.
Nói như thế nào thì đối phương cũng đã cứu con gái mình, đây cũng là ân nhân lớn nhất.
Phải biết là nếu như không phải Tiêu Dao Tử, còn không biết con gái của mình sẽ bị nhốt ở đó bao lâu, cho dù mình đến đó cũng chưa chắc có thể lập tức cứu ra.
Với lại sau khi nghĩ tới những chuyện này, anh liền bắt đầu đau lòng cho con gái, thế là anh trực tiếp đi qua ôm lấy con gái, nhẹ giọng nói: “Nặc Nặc, con yên tâm đi, sau này ba nhất định sẽ bảo vệ cho con thật tốt, tuyệt đối sẽ không để con lâm vào nguy hiểm nữa đâu.”
Sau khi Nặc Nặc nghe nói như vậy thì cũng kiên định gật đầu, sau đó mới ngoan ngoãn nói: “Con vẫn rất tin tưởng vào ba mà, lần này cũng không phải là do lỗi của ba, là những người kia quá âm hiểm xảo trá.”
Hai vợ chồng nghe thấy con gái hiểu chuyện như vậy, cũng không nhịn được mà trong lòng thấy có lỗi.
Có điều là dù sao đi nữa thì hiện tại một nhà ba người đã đoàn tụ, chuyện này đối với bọn họ mà nói đã coi như là kết cục tốt nhất.
Những người khác nhìn thấy cảnh tượng này cũng không nhịn được mà thức thời rời khỏi nơi này, để lại không gian cho ba người bọn họ.
Mà Lâm Thanh Diện không biết rằng Nặc Nặc đã trở thành tai mắt của Tà Vương.
Có một âm mưu vô cùng lớn sắp diễn ra...