CHƯƠNG 1062: MỘ TẦN VƯƠNG
Mấy ngày sau, Lâm Thanh Diện ở lại trên đảo, sau khi mâu thuẫn trước đó được giải trừ, Lâm Thanh Diện phát hiện những sư huynh đệ này của mình đều rất nhiệt tình.
Hơn nữa đêm đó, sau khi anh nói cho mọi người mình đã có vợ và con gái, tốc độ gây phiền phức của Giang Tiểu Nhu và Bạch Chỉ với anh rõ ràng chậm lại.
Bởi vì giờ đây bản thân cũng được xem là Đại sư huynh, nên không ít sư huynh đệ chạy tới hỏi anh một số chuyện liên quan tu luyện.
Dù sao với kinh nghiệm của cao thủ Hóa Cảnh đỉnh phong, còn là kinh nghiệm của thiên tài tuyệt thế vẫn khá hữu dụng với bọn họ.
Lâm Thanh Diện cũng không keo kiệt, mặc kệ ai đến hỏi, đều sẽ kiên nhẫn giải đáp, điều này khiến mọi rất có thiện cảm với anh.
Nhưng Lâm Thanh Diện không nghĩ tới chính là người đến thỉnh giáo nhiều nhất lại là Bạch Chỉ, nhưng cũng may lần nào Bạch Chỉ cũng hỏi về vấn đề võ học, khiến Lâm Thanh Diện cảm thấy cô ta đã tiếp nhận sự thật về chuyện mình đã kết hôn, có lẽ sau này sẽ không tiếp tục có ý nghĩa kia với anh nữa.
Còn Giang Tiểu Nhu, lần nào cũng mượn cớ thỉnh giáo, hỏi Lâm Thanh Diện một loạt chuyện phiếm, làm cho Lâm Thanh Diện dù không sợ người khác làm phiền, nhưng cứ nhìn thấy Giang Tiểu Nhu đều vội vàng né tránh.
Sau gần một tuần, Lục Diên Thọ triệu tập mọi người lại, đồng thời tuyên bố với bọn họ, ông ta đã quyết định tiến về chỗ năm đó Tần Trường Sinh lưu lại, để mọi người chuẩn bị một chút.
Trước lúc này, Lục Diên Thọ nói sơ qua về tình hình của mình và mọi người một lần, sau khi mọi người biết được Lục Diên Thọ chỉ sống được chưa tới ba năm thì đều giật mình.
Nhưng sau khi biết còn có biện pháp cứu vãn, mọi người đều là thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nói rõ, Lục Diên Thọ để mọi người chuẩn bị một chút, rồi bọn họ lập tức xuất phát tiến về nơi Tần Trường Sinh lưu lại.
Trong lòng Lâm Thanh Diện cũng có chút chờ mong, muốn xem rốt cuộc nơi Tần Trường Sinh lưu lại là nơi như thế nào.
Lâm Thanh Diện vẫn rất tò mò về người trước kia từ Thương Nguyên Giới trốn tới.
Năm đó Tần Trường Sinh từ Thương Nguyên Giới đi vào trái đất, Chúng Thần Điện đều cực kì chấn động, gần như điều động tất cả lực lượng tiến hành lùng bắt vây quét ông ta, nhưng đều không thể tìm được tung tích của ông ta.
Sau gần hơn một trăm năm, Chúng Thần Điện vẫn không tra được tung tích Tần Trường Sinh, tưởng trước đó ông ta đã bị trọng thương khi từ đường nối truyền tống trốn tới, sau đó không bao lâu thì chết.
Lại không ngờ ông ta đã thay đổi thân phận, gây sóng gió với võ đạo khi đó, thậm chí còn thu Lục Diên Thọ làm tùy tùng.
Đương nhiên, chắc chắn Tần Trường Sinh bị thương nặng, bằng không ông ta sẽ không chỉ khiêu chiến giới võ đạo của mọi người.
Dù bây giờ từ trong miệng Lục Diên Thọ biết được Tần Trường Sinh đã chết, nhưng Lâm Thanh Diện vẫn rất muốn biết rốt cuộc người đến từ Thương Nguyên Giới là người như thế nào.
Dù sao dựa theo cách giải thích của Quý Trường Thanh, thì Thương Nguyên Giới có thần tiên tồn tại.
Tần Trường Sinh có thể trốn tới từ đường nối truyền tống, chứng minh thực lực vô cùng mạnh, dù ở Thương Nguyên Giới, có lẽ cũng là người đứng đầu, cho nên ông ta chắc là thần tiên trong truyền thuyết.
Dù không nhìn thấy phong thái Tần Trường Sinh khi còn sống, nhìn dáng vẻ thần tiên sau khi chết một chút cũng đáng.
Sau khi mọi người chuẩn bị xong không lâu, Lục Diên Thọ đã dẫn một đám đệ tử đi về phía trung tâm của đảo.
Trên đường Giang Tiểu Nhu còn lấy làm lạ, thầm nói: “Chẳng lẽ trên đảo này còn có nơi tôi không biết sao? Nếu chỗ sư phụ nói thật tồn tại, thì chắc tôi phải đi qua rồi mới đúng.”
Bạch Chỉ bên cạnh lập tức cười nói: “Người đến cảnh giới như sư phụ, đều là bản lĩnh phi thường, em mới có chút thực lực, nếu có thể tìm được chỗ sư phụ nói mới kỳ lạ.”
Mọi người nhanh chóng đi đến phía trước vách đá của trung tâm đảo.
“Nơi này có gì đặc biệt chứ, trước kia tôi thường xuyên đến chỗ này chơi đấy, chưa từng phát hiện có cái gì khác biệt.”
Giang Tiểu Nhu vẻ mặt nghi hoặc mở miệng nói.
Lục Diên Thọ mỉm cười, sau đó trên bàn tay xuất hiện một sức mạnh kỳ lạ, khẽ vung về phía trước, sức mạnh kia lập tức chui vào trong vách núi cheo leo, mọi người thậm chí có thể nhìn thấy trên vách đá dựng đứng bắt đầu chập chờn như gợn nước, trong lòng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Sau khi gợn sóng xuất hiện, toàn bộ vách đá dựng đứng cũng bắt đầu biến hóa kỳ dị, dường như vách đá chỉ là dùng thuật che mắt, dần dần biến mất, mà một thứ giống cửa đá cũng dần dần lộ ra.
Ngay khi mọi người nhìn thấy vách đá biến mất trước mắt thì thay vào đó là một cửa đá khổng lồ.
Mà trên cửa đá là có ba chữ lớn viết theo lối cổ.
“Mộ Tần Vương ”
Mọi người đều hít sâu một hơi, sau khi nhìn ba chữ kia một cái, bọn họ lập tức cảm thấy một sức mạnh vô tận bao phủ bọn họ, khiến từ đáy lòng bọn họ sinh ra một cảm giác muốn quỳ lạy thần phục.
“Trời ạ, đây thật quá đáng sợ, vẻn vẹn ba chữ đã khiến ta cảm thấy không cách nào phản kháng, rốt cuộc người viết xuống ba chữ này lợi hại cỡ nào chứ?”
“Thật sự quá thần kỳ, vừa rồi vách đá lại có thể trực tiếp biến thành cửa đá, khó trách trước kia tôi chưa từng phát hiện, đây chắc là thủ đoạn của thần tiên rồi?” Giang Tiểu Nhu cũng tỏ ra vẻ mặt hiếu kì.
“Mộ Tần Vương, không nghĩ tới nơi này lại là một ngôi mộ, người tự xưng Tần Vương này khi còn sống chắc chắn là một nhân vật không tầm thường, chỉ là tại sao tôi chưa từng có nghe nói về danh hiệu của người này?” Vương Kiếm vẻ mặt cũng đầy cảm khái.
Lâm Thanh Diện nhìn ba chữ kia thì mỉm cười, không ngờ Tần Trường Sinh lại còn tự phong Tần Vương, không biết đây là danh hiệu của ông ta ở Thương Nguyên Giới, hay là sau khi đi vào trái đất mới lấy cho mình.
Lúc này anh cũng chú ý tới trên cửa đá kia có ba chỗ lõm xuống, lớn nhỏ giống như ngọc Ngưng Hồn, nghĩ đến chỉ cần đem ba khối ngọc Ngưng Hồn đặt ở bên trên thì chắc chắn cửa đá này sẽ mở ra.
Lục Diên Thọ nhìn mọi người một chút, rồi lấy từ trong quần áo mình ra một bình ngọc, đổ ra một số viên thuốc màu đen.
“Trong mộ này có sát khí, nếu mọi người cứ như vậy đi vào thì tâm thần sẽ bị sát khí ăn mòn, đan dược này có thể giúp mọi người ngăn cản sát khí ăn mòn, mỗi người một viên, uống đi.”
Nói xong, ông ta lập tức phân phát đan dược trong tay cho mọi người.
Mọi người đều không hề do dự, nuốt đan dược vào.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm viên đan dược kia, không cảm thấy nó có gì kỳ quái, nên liền bỏ vào trong miệng mình.
Sau khi mọi người uống đan dược xong, Lục Diên Thọ lấy ba khối ngọc Ngưng Hồn ra, đặt ở trên chỗ lõm xuống của cửa đá.
Ba khối ngọc Ngưng Hồn lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, ngay sau đó, mọi người nhìn thấy cửa đá kia bắt đầu từ từ mở ra, mùi bụi bặm đã lâu lập tức đập vào mặt.