Đảo Quốc, thành phố Đông Đô.
Trong một cửa hàng đông đúc.
Lâm Thanh Diện đưa Thượng Sam Tinh Vũ đến một cửa hàng thời trang thương hiệu nổi tiếng, Thượng Sam Tinh Vũ nhìn thấy quần áo đẹp bày ra trước mắt, có chút si mê không thể rời mắt.
Mặc dù là cô chủ của nhà họ Thượng Sam, nhưng Thượng Sam Tinh Vũ có cuộc sống như người bình thường, nhà họ Thượng Sam dù có tiền hơn nữa thì cũng không đến lượt cô tiêu, cho nên cửa hàng thời trang cao cấp thế này, Thượng Sam Tinh Vũ chưa từng được bước đến.
“Công tử, hay là chúng ta đến chợ quần áo bên kia xem đi, quần áo ở đây đắt quá, tôi không muốn phí tiền của cậu.” Thượng Sam Tinh Vũ nói với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nghe Thượng Sam Tinh Vũ nói vậy thì bật cười, nói: “Đến chợ quần áo sỉ hay ở đây mua đối với tôi không có gì khác biệt cả, có điều nếu như đã muốn mua quần áo mới, đương nhiên phải mua đồ tốt một chút, cô cứ yên tâm đi, mua mấy bộ quần áo đối với tôi vẫn không có gì tốn kém ả đâu!”
Lời nói này của Lâm Thanh Diện cũng không phải đang giả vờ, dù gì đối với người có vài chục nghìn tỉ trong thẻ như Lâm Thanh Diện thì tiêu 15 triệu hay 150 triệu thật sự không có gì khác biệt cả.
Thẻ ngân hàng của Lâm Thanh Diện có thể dùng trên toàn thế giới, lúc quẹt thẻ tự động thanh toán theo tỉ giá, cho nên không cần phải đi đổi tiền làm gì.
Thượng Sam Tinh Vũ nghe thấy Lâm Thanh Diện nói vậy, cũng không đành tiếp tục từ chối, cho nên gật đầu với Lâm Thanh Diện, cùng Lâm Thanh Diện đi vào một cửa tiệm quần áo.
Giá quần áo hàng hiệu ở cửa hàng này đều tính bằng USD, bộ quần áo giá rẻ nhất cũng phải trên một nghìn USD, cho dù là đối với một nước có kinh tế phát triển như Đảo quốc thì nơi đây cũng là nơi chỉ có người giàu mới có thể mua sắm được.
Bởi vì người đến đây mua quần áo rất ít, thường chỉ vào xem mà thôi, cho nên nhân viên trong cửa hàng cũng có chút nhàm chán không muốn đón tiếp, nhìn thấy Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ đi vào, vốn không có ý định muốn đến giới thiệu.
Hơn nữa mấy nhân viên đó nhìn thấy Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ ăn mặc quê mùa như vậy thì lại càng không muốn đến giới thiệu cho bọn họ.
Cho dù ở nơi nào, sự khinh thường cũng đều tồn tại, có điều sự khác biệt giữa Đảo Quốc và nước C đó là nhân viên ở Đảo Quốc nhìn thấy người ăn mặc bình thường đi vào cũng sẽ không đuổi bọn họ ra, bởi vì bọn họ không hề muốn phí sức vào những người nghèo này, cũng lười để ý đến.
Mà ở những cửa hàng sang trọng của ước C khi nhìn thấy những người ăn mặc quê mùa thì sẽ ngay lập tức đuổi ra ngoài.
Lâm Thanh Diện đã quen với bản tính của những người này cho nên cũng không để ý gì nhiều, dẫn Thượng Sam Tinh Vũ vào xem quần áo.
Một lúc sau, Thượng Sam Tinh Vũ chọn được một chiếc váy rất đẹp, Lâm Thanh Diện lấy thẳng chiếc váy đó xuống bảo Thượng Sam Tinh Vũ mặc thử.
Nhân viên cửa hàng thấy cảnh này thì lập tức đi đến.
“Xin hỏi hai người muốn thử quần áo sao?” Nhân viên cửa hàng hỏi Lâm Thanh Diện bằng giọng Đảo Quốc.
Lâm Thanh Diện gật đầu với cô ta.
“Thật xin lỗi, quần áo ở đây của chúng tôi chỉ có mua mới được thử, nếu như hai người không mua thì đừng thử.” Nhân viên của hàng nói.
Thực ra bọn họ không có quy định này, cô ta chỉ đơn giản là cảm thấy Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ chắc chắn sẽ không mua, nếu cho bọn họ thử ngộ nhỡ làm bẩn quần áo thì cô ta lại gặp phiền phức rồi.
“Công tử, hay là chúng ta đừng mua nữa, thực ra mua ở ngoài kia cũng thế.” Thượng Sam Tinh Vũ thấy nhân viên này khinh thường bọn họ như vậy thì trong lòng trong giây lát có ý rút lui.
Lúc này có một nam một nữ đi từ ngoài vào, hai người này là khách du lịch đến từ nước C, gia đình giàu có, thích mua đồ hàng hiệu đắt tiền, đến mỗi nơi, đều sẽ đến dạo một vòng các cửa hàng hàng hiệu, cảm nhận cảm giác được làm thượng đế.
Hai người họ đều nghe thấy Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ vừa nãy nói tiếng nước C, lại quan sát thêm thái độ của nhân viên thì hiểu đang xảy ra chuyện gì, đột nhiên sinh ra cảm giác mình hơn người, cười cười đi về phía bọn họ.
“Aiya, đúng là không nghĩ đến không ngờ người ăn mặc quê mùa như vậy lại dám vào cửa hàng hàng hiệu cao cấp như vậy, rốt cuộc là tôi không theo kịp thời đại hay là các cô hạ tiêu chuẩn rồi?” Người phụ nữ lộ nét mặt đầy sự châm chọc nói.
Người đàn ông nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, cười nói: “Cậu nhóc, cậu chắc là người nước C nhỉ, nghe tôi nói này, cậu ra bên ngoài đi, đừng làm mất mặt người nước C chúng ta, cậu không thấy nhân viên cửa hàng này nói chuyện với hai người không vui vẻ chút nào sao?”
Lâm Thanh Diện có chút bất lực nhìn hai người trước mặt, không ngờ mình cho dù có đi đến đâu cũng có thể đụng phải những con người phiền phức như vậy.
Theo kinh nghiệm đã có, Lâm Thanh Diện không tiếp tục để hai người kia có cơ hội châm chọc bọn họ nữa, hỏi thẳng người đàn ông kia một câu: “Vậy anh cảm thấy, như thế nào mới là không làm mất mặt người nước C?”
“Vậy tôi nói với cậu nhé, chuyện này, không liên quan đến chuyện gì, mà liên quan đến người, cậu nghèo như vậy, cho dù làm gì cũng đều làm mất mặt người nước C, còn tôi sang trọng như vậy thì cho dù làm gì cũng đều hơn cậu rất nhiều, hiểu chưa?” Người đàn ông đắc ý nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu lên tiếng: “Vậy được, hi vọng anh có thể cứ tiếp tục giàu như vậy mãi.”
Tiếp đó anh quay người nhìn về phía nhân viên bán hàng, lấy thẻ ngân hàng của mình ra, đưa cho nhân viên, nói: “Làm cho tôi một cái thẻ hội viên một triệu đô, sau đó gói lại bộ đồ vừa nãy chúng tôi xem giúp tôi, cảm ơn.”
Nhân viên bán hàng ngây người ra, sau đó trên mặt lộ ra biểu cảm kích động, hỏi ngược lại: “Chắc… chắc chắn chứ?”
Lâm Thanh Diện gật đầu.
Ánh mắt của nhân viên bán hàng đó nhìn Lâm Thanh Diện trong phút chốc thay đổi, cô ta nhanh chóng cầm lấy thẻ của Lâm Thanh Diện đi làm thẻ hội viên.
Đôi nam nữ kia thấy cảnh này thì trong phút chốc cũng đều trố tròn mắt kinh ngạc, bọn họ vốn dĩ vẫn muốn thể hiện chút hơn người cao ngạo trước mặt Lâm Thanh Diện, kết quả Lâm Thanh Diện nghiêng đầu đưa ra tấm thẻ hội viên một triệu đô, chuyện này ai mà ngờ được?
“Thật hay đùa vậy, tên này đang khoác lác đấy à?” Người phụ nữ tự lẩm bẩm.
Người đàn ông gật đầu, cảm thất rất có khả năng này.
Nhưng năm phút sau, nhìn thấy nhân viên cung kính lễ phép trả lại thẻ ngân hàng cùng với bộ quần áo đã gói xong thì đôi nam nữ đó không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Lâm Thanh Diện nhận lấy thẻ ngân hàng, nghiêng đầu cười nhìn đôi nam nữ kia: “Tôi nghèo như vậy, chỉ làm một cái thẻ hội viên một triệu đô, để biểu dương sự giàu có của hai người, hai người có phải nên nạp nhiều một chút không?”
Trên trán người đàn ông đổ đầy mồ hôi, tuy rằng anh ta nói nhà có chút giàu, nhưng tùy tiện làm thẻ hội viên một triệu đô ở một cửa hàng, còn là đô la mỹ, đánh chết anh ta cũng không dám.
“Người… người anh em, vừa nãy là do tôi quá lỗ mãng, nếu cậu không để bụng thì chúng ta thêm phương thức liên lạc nhé, quay về tôi mời cậu ăn cơm đền tội.” Người đàn ông cười trừ nói.
“Bỏ đi, tôi sợ tên nghèo như tôi không ăn được bữa cơm sang trọng của các người.”
Nói xong, Lâm Thanh Diện liền xách đồ dẫn Thượng Sam Tinh Vũ đi ra bên ngoài.
Thượng Sam Tinh Vũ kinh ngạc quan sát từ đâu đến cuối, không ngờ Lâm Thanh Diện lại có thể xử lí việc này thành thục suôn sẻ như vậy, giống như là được đào tạo chuyên nghiệp vậy.
“Công tử, tại sao, cậu có thể trong một khoảng thời gian ngắn đã có thể hạ gục hai người kia vậy? Cậu giỏi quá đi!” Thượng Sam Tinh Vũ nói.
Lâm Thanh Diện nghiêng đầu cười nhìn Thượng Sam Tinh Vũ: “Bởi vì… gặp nhiều, có thể thành quen.”