Mục lục
Rể quý trời cho (full) – Lâm Thanh Diện – Sách Truyện tiểu thuyết tác giả: Quỷ Thượng Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra thì đây chính là điều kiêng kỵ nhất ở trong lòng của Lục Hân, ai cũng có lòng ham hư vinh, có điều Lục Hân tuyệt đối sẽ không bởi vì tiền của Đổng Hoa mà lựa chọn ở bên cạnh anh ta.

Hứa Bích Hoài ngồi ở bên cạnh, trấn an nói: “Cô nghĩ như vậy là đúng, nhưng mà cho dù thế nào thì cô cũng phải xem xem Đổng Hoa suy nghĩ như thế nào chứ?”

Lục Hân nhìn Hứa Bích Hoài, cảm kích nói với Hứa Bích Hoài: “Thật ra tôi biết hai vợ chồng các người là muốn tốt cho tôi, các người có lòng tốt thúc đẩy, không ngờ tới cuối cùng lại xảy ra chuyện như thế này.”

Lục Hân nói chuyện có chút tự trách, nhưng mà Hứa Bích Hoài căn bản cũng không đặt chuyện này ở trong lòng, cô vừa cười vừa nói: “Chuyện đã như vậy rồi, cô muốn giải quyết như thế nào đây, nếu như cô không muốn gả thì tôi có thể nói dùm cô, tôi thấy công tử nhà họ Đổng cũng không phải là người ngang ngược không nói lý.”

Hứa Bích Hoài nói xong thì lại giả vờ như là muốn đi tìm Đổng Hoa, Lục Hân vội vàng giữ chặt cô lại: “Chị Hoài, tôi, tôi chỉ nói như vậy mà thôi, để tôi hỏi thử xem trong lòng của anh ta suy nghĩ như thế nào..."

Lúc nói chuyện, trạng thái của Lục Hân rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, Hứa Bích Hoài vui mừng cười một tiếng, nói: “Phải như vậy chứ, có chuyện gì thì nên nói rõ ràng trước mặt, giữa hai người có đôi khi bỏ lỡ chính là cả một đời.”

Bây giờ Hứa Bích Hoài có thể nhìn ra giữa hai người đều có tình nghĩa với đối phương, như thế này, tất cả đều vui vẻ.

Lục Hân chỉnh sửa lại quần áo của mình, nhìn mình ở trong gương, chải lại tóc, hỏi Hứa Bích Hoài: “Trạng thái này của tôi sẽ không quá chật vật chứ?”

“Rất xinh đẹp, ai nói là chật vật?”

Nói xong, Hứa Bích Hoài lại cài cây trâm lên cho cô ta: “Đi thôi, tôi và Lâm Thanh Diện chờ tin tức của cô, chỉ cần chuyện của hai người hoàn thành, tôi và Lâm Thanh Diện cũng đã có thể yên tâm, ba của cô không phải vẫn còn đang ở ngoại ô hả? Nếu như quyết định kết hôn thì nhất định phải đón ba của cô đến đây.”

Lời nói này làm Lục Hân đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Vẫn còn chưa xem bát tự nữa mà, còn phải xem xem Đổng Hoa nói như thế nào.”

Nhìn thấy cô ta vui vẻ đi ra ngoài, Hứa Bích Hoài hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng đã hoàn thành rồi.

Cái cô Mạc Niệm vẫn còn đang ở bên ngoài, Hứa Bích Hoài đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn thấy Mạc Niệm đang đứng ở cửa ra vào, Mạc Niệm bước lên hỏi Hứa Bích Hoài: “Này chị, Lục Hân đi đâu vậy?”

“Cô đoán là cô ấy sẽ đi đâu?” Hứa Bích Hoài thừa nước đục thả câu, Mạc Niệm nhíu mày, không hiểu rõ cho lắm.

Hứa Bích Hoài cười một tiếng rồi nói: “Cô cũng đừng có nghĩ nữa người, ta tới đây là để tìm chồng, đương nhiên đi tìm người trong lòng rồi, đến lúc nào cô mới tìm một người đây? Chị đây sẽ làm mai cho cô, cô coi coi có được không?”

Mạc Niệm đánh lãng chủ đề, cô ta còn có một việc cần phải hoàn thành, làm gì có thời gian suy nghĩ đến loại chuyện này, suy nghĩ đến mấy cái này thật sự là quá sớm.

Lúc này, trong phòng của Lâm Thanh Diện, Vong Trần cũng đang ở đây, Hứa Bích Hoài đi đến cửa phòng nghe thấy tiếng nói của Lâm Thanh Diện và Vong Trần, cô muốn mở cửa ra, cánh tay đang duỗi ra lại dừng lại.

Hiện tại tình huống của Nặc Nặc không tốt, nếu như Lâm Thanh Diện có thể sớm ngày luyện được công phu của bí tịch đó, vậy thì cũng có thể nhanh chóng cứu Nặc Nặc ra.

Cô dựa ở trên tường, tưởng tượng thấy Nặc Nặc phải nhận tra tấn ở nơi đó, cảm thấy khổ sở không thôi. Cô nghe thấy tiếng vang ở trong phòng, hình như là Vong Trần muốn đi ra, cô vội vàng lau nước mắt trên khóe mắt.

Lâm Thanh Diện quan tâm đến cô, cô cũng không muốn nhìn Lâm Thanh Diện khổ sở, áp lực của Lâm Thanh Diện chắc chắn không hề nhỏ hơn cô, Hứa Bích Hoài đổi thành một gương mặt tươi cười, Vong Trần vừa mới mở cửa thì đã nhìn thấy Hứa Bích Hoài.

“Sao em dâu không đi vào đi?” Vong Trần cười nói, thầm nghĩ Hứa Bích Hoài là một người rất biết đều.

Hứa Bích Hoài cười một tiếng, nói: “Tôi vừa mới đến đây, bây giờ muốn đi vào đây.”

Sau khi Vong Trần đi khỏi, Hứa Bích Hoài đi vào trong, nhìn quyển bí tịch ở trong tay của Lâm Thanh Diện, rót cho Lâm Thanh Diện một ly nước, cười hỏi: “Thế nào, có tiến triển gì không anh?”

“Vẫn ổn, ít nhất là hiện tại đã biết tu luyện như thế nào, chỉ cần tìm được phương pháp tu luyện, tất cả đều không còn khó khăn nữa.” Lâm Thanh Diện nhận lấy ly nước ở trong tay của Hứa Bích Hoài, thổi thổi rồi uống một ngụm.

Sau đó anh lại hỏi Hứa Bích Hoài chuyện của Lục Hân, Hứa Bích Hoài gật đầu nói là chuyện này thành công rồi, không lâu sau đó bọn họ đã có thể uống rượu mừng của Lục Hân.

Lục Hân và Lâm Thanh Diện đi đến đây, vốn dĩ Lâm Thanh Diện cũng không muốn phải quan tâm nhiều, nhưng mà Lục Hân đã xem Lâm Thanh Diện là bạn bè, Lâm Thanh Diện cũng không thể bỏ mặc được.

Nếu như Lục Hân và Đổng Hoa quả thật có thể thành đôi cũng coi như đã hoàn thành tâm sự của Lâm Thanh Diện, còn có tâm sự của ba Lục Hân.

Hứa Bích Hoài ngồi bên cạnh Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện nói: “Những ngày anh không có ở bên cạnh em, em chịu quá nhiều khổ cực, ở Thiên Giới không có giờ phút nào là không nhớ đến em, bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng em cũng đã trở về bên cạnh anh, chúng ta bắt đầu tu hành đi có được không?”

“Song tu?” Hứa Bích Hoài kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện, trong khoảng thời gian này không có ở bên cạnh Lâm Thanh Diện, cô đã lười lắm rồi.

Huống hồ gì tình trạng của Nặc Nặc không tốt, chăm sóc cho Nặc Nặc, cũng không biết phải tu hành như thế nào.

Bây giờ Lâm Thanh Diện nhắc tới, đương nhiên là Hứa Bích Hoài đồng ý, Lâm Thanh Diện nói: “Em đã luyện tập được nội kình, anh nghĩ là em sẽ đạt được tông sư rất nhanh thôi, cho dù anh không có ở bên cạnh em, em gặp phải tình huống gây bất lợi cho mình thì em cũng có thể bảo vệ cho bản thân.”

Hứa Bích Hoài vội vàng ôm lấy Lâm Thanh Diện, nói: “Em không muốn phải rời khỏi anh đâu, em muốn vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh, anh nói không sai, chỉ cần em có thể tu luyện cho đàng hoàng, đến lúc cứu con gái vợ chồng chúng ta đã có thể đồng tâm hiệp lực.”

Nặc Nặc là một đứa bé hiểu chuyện, nếu như nhìn thấy ba mẹ cũng đi cứu cô bé, chắc chắn là cô bé sẽ rất vui.

Lâm Thanh Diện nghe thấy lời nói của Hứa Bích Hoài, trong lòng vô cùng chua xót, anh thật sự có lỗi với Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài không nên phải chịu nhiều uất ức như thế.

Nếu như Hứa Bích Hoài ở cùng với người bình thường, cuộc sống chắc chắn sẽ vô cùng thuận lợi, sẽ không gặp phải nhiều chuyện xấu như thế, nhưng mà vận khí của cô không tốt, gặp phải mình, Lâm Thanh Diện cảm thấy vô cùng tự trách.

Anh hỏi Hứa Bích Hoài: “Nếu như để em lựa chọn một lần nữa, nếu như em có thể làm chủ, em vẫn sẽ lựa chọn ở cùng anh chứ?”

“Lựa chọn chính xác trong cuộc đời này của em đó chính là lựa chọn ở bên anh, Lâm Thanh Diện, em mặc kệ sau này sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng em đều mãi mãi có anh, một ngày không có anh, em sống không được.”

Hứa Bích Hoài tràn đầy tình cảm nhìn Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện nhẹ giọng cười một tiếng, anh thề là từ nay về sau cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa anh cũng không cho phép mình và Hứa Bích Hoài tách ra.

Lúc này, hai vợ chồng ngồi lại với nhau, nhắm mắt lại, ánh sáng nhàn nhạt bao phủ Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, Lâm Thanh Diện cảm nhận linh lực nhẹ nhàng mà âm dương kinh mang đến đang rót vào trong cơ thể, hiện tại đã là cao thủ nội kình, đang đột phá đến đẳng cấp tông sư.

Lâm Thanh Diện phát hiện cho dù Hứa Bích Hoài đã là cao thủ nội kình, nhưng mà cô chưa từng sử dụng công pháp của mình tấn công người khác, là cô không biết sử dụng như thế nào hả?

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, thẳng cho đến khi trời tối, mặt trăng dâng lên, ánh sáng xung quanh Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đã tản đi, Hứa Bích Hoài từ từ mở mắt ra, đứng dậy, lập tức cảm thấy cả người nhẹ như long hồng.

Hứa Bích Hoài kinh ngạc nhìn hai tay của mình, cô hỏi Lâm Thanh Diện: “Sao em lại cảm thấy nhẹ nhàng như thế, giống như là đang bay vậy đó, chồng ơi, đây là có chuyện gì vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK