Mục lục
Rể quý trời cho (full) – Lâm Thanh Diện – Sách Truyện tiểu thuyết tác giả: Quỷ Thượng Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rể Quý Trời Cho CHƯƠNG 887: MỘT SỢI TÀN HỒN

Dãy núi Côn Lôn.

Trải qua hai ngày thích ứng, Lâm Thanh Diện đã khá quen thuộc với cơ chế vận hành của Chúng Thần Điện cũng như quen thuộc với một số quy tắc ở nơi này, đồng thời cũng làm rõ cách lấy được Ngưng Hồn Ngọc.

Để đổi được Ngưng Hồn Ngọc từ Chúng Thần Điện, ngoại trừ tích lũy điểm cống hiến ra thì cũng không còn biện pháp nào khác, muốn tới nhà kho của Chúng Thần Điện lấy trộm Ngưng Hồn Ngọc hiển nhiên là không thực tế.

Chỉ tứ đại cao thủ ở nơi này thôi, Lâm Thanh Diện đã không ứng phó lại được rồi, đây là còn chưa nói tới Quý Trường Thanh có thực lực cao thâm khó dò kia.

Hơn nữa nhà kho của Chúng Thần Điện ở nơi nào, chỉ có Quý Trường Thanh và mấy vị chủ chốt của Chúng Thần Điện biết, Lâm Thanh Diện mới đến nên cũng không thể tìm ra vị trí nhà kho kia ở giữa núi non mênh mông này.

Cho nên chuyện duy nhất có thể làm trước mắt cũng chỉ là mau chóng tích lũy công huân, sau đó đổi lấy Ngưng Hồn Ngọc của Chúng Thần Điện.

Lâm Thanh Diện cũng không định đợi quá lâu ở tổng bộ của Chúng Thần Điện, dù sao muốn tích lũy công huân thì anh phải ra ngoài làm nhiệm vụ, mặc dù ở tổng bộ của Chúng Thần Điện cũng có một số cơ hội thu hoạch được công huân nhưng chỉ dựa vào chút công huân tích lũy này thì không biết Lâm Thanh Diện phải đợi đến tận ngày tháng năm nào mới có thể đổi được Ngưng Hồn Ngọc.

Anh chỉ có thời gian tất cả là ba năm mà bây giờ đã sắp hết nửa năm rồi, cho nên anh nhất định phải nắm chặt thời gian.

Anh thu dọn đồ đạc của mình sau đó đi ra ngoài, anh dự định tới gặp Quý Trường Thanh một lần, nếu như Quý Trường Thanh không có chuyện gì khác thì anh sẽ rời khỏi dãy núi Côn Lôn và về nhà một chuyến.

Suốt con đường đi đến ngọn núi trung tâm của Chúng Thần Điện, cách rất xa, Lâm Thanh Diện đã có thể nhìn thấy ngôi nhà tranh trên đỉnh núi và một cây đa lớn ở bên cạnh ngôi nhà.

Cách nhà tranh không xa có một cái bệ đá, bên trên đó được đặt đồ uống trà, nhìn qua là vừa có người uống qua trà nên còn chưa kịp dọn đi.

Sau khi đi đến phía trước nhà tranh, Lâm Thanh Diện mở miệng gọi một tiếng: “Tiền bối, không biết có thể ra gặp tôi một lần được không?”

Một lúc sau, Lâm Thanh Diện vẫn không nhận được câu trả lời.

“Chẳng lẽ không có ở đây?” Trong lòng Lâm Thanh Diện dâng lên một tia nghi hoặc.

Anh nghe người của Chúng Thần Điện nói sau khi Quý Trường Thanh trở về vẫn luôn đợi ở trên núi chứ chưa hề xuống núi, nhưng bây giờ nơi này lại không nhìn thấy bóng dáng Quý Trường Thanh đâu.

Coi như Quý Trường Thanh có chuyện gì đó nên đã đi tới một nơi mà anh không biết, Lâm Thanh Diện liền đi tới ngồi xuống trước bàn đá, định chờ ở chỗ này một lát.

Lâm Thanh Diện cũng không biết, trong túp lều tranh nhỏ trên đỉnh núi này có một thông đạo ngầm nối liền các ngọn núi với nhau, chỉ cần đi xuống dọc theo thông đạo là có thể trực tiếp đến ngọn núi ở vị trí trung tâm.

Ngọn núi này hoàn toàn trống rỗng, bên trong có một hang động lớn vô cùng rộng rãi, lúc này Quý Trường Thanh đang ở trong cái động rộng rãi này.

Bên trong hang động mờ mịt, bên trong ngoại trừ lối đi kia thì những chỗ khác cũng không hề được cải tạo.

Hiện tại ánh sáng trong hang động đều dựa vào mấy bó đuốc cho nên cũng không mấy sáng tỏ mà ngược lại còn hơi mờ mịt.

Lúc này Quý Trường Thanh đang đứng ở trước một vách đá bóng loáng như gương, trước mặt của ông ta có một cái bàn, trên bàn có ngọn nến.

Nhìn qua vách đá này cũng không giống như một vật cứng rắn, bên trong nó là một chất lỏng màu đen giống như đang chuyển động, màu đen của chất lỏng kia không giống như ban đêm mà giống như là vực sâu, chăm chú nhìn kỹ một hồi thì sẽ có cảm giác giống như thể xác và tinh thần đều muốn chìm vào trong đó, khá quỷ dị.

Hơn nữa nếu như không có sự tồn tại của vách đá này thì chất lỏng màu đen bên trong đã lao ra ngoài, nuốt chửng hết mọi thứ xung quanh mình.

Nhưng bốn phía vách đá đều có rất nhiều đường vân thần dị, thỉnh thoảng những đường vân này sẽ lóe ra trận trận ánh sáng, giống như là phù chú vậy, phong ấn lại chất lỏng màu đen kia ở trong vách đá này.

Gần như không một ai có thể tưởng tượng được, trong ngọn núi này lại tồn tại một thứ đồ trái với lẽ thường như vậy.

Lúc này Quý Trường Thanh đang đứng trước bàn, trong tay chính là mấy mảnh gỗ vụn từ Xích Dương Linh Mộc.

“Sư phụ, con đã mang Xích Dương Linh Mộc đến rồi, chờ lát nữa con sẽ tiến hành gia cố thần hồn cho người, như vậy thì người có thể tiếp tục chèo chống thêm một thời gian nữa rồi.” Quý Trường Thanh mở miệng.

Tiếng nói của ông ta vừa dứt thì trên vách đá trước mặt trong nháy mắt liền có ánh sáng lưu chuyển, chớp mắt một cái bên trên liền xuất hiện một cái bóng già nua, bóng người này nhìn hư vô mờ mịt, gần như trong suốt, hơn nữa giống như là bị giam cầm ở bên trong vách đá, nhìn qua vô cùng huyền diệu.

Đạo thân ảnh già nua kia nhìn chằm chằm vào Quý Trường Thanh, mở miệng nói: “Trường Thanh, vất vả cho con rồi.”

Quý Trường Thanh cười cười, nói: “Sư phụ nói đùa rồi, người vất vả phải là sư phụ mới đúng, con cũng chỉ là chân chạy việc thôi.”

“Ta cũng chỉ là một sợi tàn hồn thôi, chưa nói tới vất vả hay không, ngược lại còn bị giam ở nơi này, cũng hơi nhàm chán.” Thân ảnh kia thản nhiên nói.

Người này chính là sư phụ của Quý Trường Thanh, điện chủ đời trước của Chúng Thần Điện, tên là Lý Mộ Vân.

Sở dĩ Quý Trường Thanh khẳng định phía trên Hóa Cảnh còn tồn tại Thần cảnh chính là bởi vì Lý Mộ Vân này, chính là cao thủ Thần cảnh duy nhất mà Quý Trường Thanh biết trên thế gian này.

Chỉ có điều bởi vì rất nhiều năm trước xảy ra một biến cố rất lớn nên hiện tại Lý Mộ Vân chỉ còn lại có một sợi thần hồn, hơn nữa còn bị phong ấn ở bên trong vách đá này, trấn áp bóng tối vô tận ở trong vách đá kia.

“Sợi tàn hồn còn sót lại này của ta cũng không kiên trì thêm được bao lâu nữa, cho dù có Xích Dương Linh Mộc thì cuối cùng vẫn sẽ tiêu vong, con còn mong đợi người kia tìm nó làm gì? Có thể trước khi ta hoàn toàn tiêu vong bước vào Thần cảnh để thay đổi cục diện bây giờ hay không, nếu như đến lúc đó không có ai trấn áp cửa vào này, người gặp xui xẻo sẽ là toàn bộ thế giới này đấy.” Tàn hồn của Lý Mộ Vân bất đắc dĩ thở dài.

“Người con tìm được có thiên tư xuất chúng nhất mà trước giờ con từng gặp, chỉ có điều cậu ta có thể bước vào Thần cảnh trước khi sư phụ tiêu vong hay không thì cũng chỉ có thể xem vào tạo hóa của bản thân cậu ta thôi.” Quý Trường Thanh mở miệng.

Lý Mộ Vân khẽ gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, bây giờ ông ta đã ở trạng thái này, cho dù muốn quan tâm những việc này thì cũng là lực bất tòng tâm.

Quý Trường Thanh cũng không suy nghĩ đến những việc này nữa, ông ta di chuyển ngọn nến trên bàn lên phía trước một chút, dán chặt vào vách tường, mở miệng nói: “Sư phụ đã chuẩn bị xong chưa, bây giờ con sẽ đốt mấy mảnh gỗ vụn của Xích Dương Linh Mộc này, người hãy hấp thu tinh khí của nó, thần hồn cũng có thể kiên trì thêm một thời gian nữa.”

Nói xong, Quý Trường Thanh liền đem những mảnh gỗ vụn của Xích Dương Linh Mộc từng chút từng chút đưa tới trên ngọn nến, một khắc lúc những mảnh gỗ vụn kia chạm vào ngọn lửa trong nháy mắt liền bốc cháy lên.

Sau đó từng làn khói màu xanh xuất hiện ở trước vách đá, Lý Mộ Vân ở trong vách đá lập tức bắt đầu hấp thu những làn khói xanh kia.

Không bao lâu sau những làn khói màu xanh kia đã bị Lý Mộ Vân hấp thu sạch sẽ, mà thân ảnh của ông ta cũng trở nên rõ ràng hơn, không còn hư vô mờ mịt giống như trước đó nữa.

“Cảm giác này thật sự rất tốt, đáng tiếc là Xích Dương Linh Mộc chỉ có một chút như vậy, nếu như số lượng đủ nhiều thì có đem thần hồn này của ta cường hóa thành cơ thể thực cũng không phải là không có khả năng, đáng tiếc quá.”

Lý Mộ Vân nở nụ cười, trong tiếng cười mang theo sự thoải mái nhưng vẫn có chút mất mát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK