Mục lục
Rể quý trời cho (full) – Lâm Thanh Diện – Sách Truyện tiểu thuyết tác giả: Quỷ Thượng Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rể Quý Trời Cho CHƯƠNG 861: ĐIỆN CHỦ CHÚNG THẦN ĐIỆN

Ánh mắt của Lâm Thanh Diện rơi trên người của lão già đó, đôi mắt lập tức híp lại, anh không cảm nhận được bất kỳ khí thế nào từ trên người của lão già này, nhìn trông giống như là một người bình thường, không có chút uy hiếp nào.

Nhưng trực giác của Lâm Thanh Diện lại mang máng ngửi được một mùi nguy hiểm từ trên người của lão già này.

Trong lòng Lâm Thanh Diện hiểu rõ, người bình thường nhìn trông giống người bình thường, thì ông ta thật sự là người bình thường, nhưng một người không bình thường mà nhìn cũng giống như là người bình thường, thì ông ta rất có khả năng là một cao thủ chân chính.

Dù gì đi nữa, Lâm Thanh Diện cũng sẽ không tin lão già này là một lão già bình thường đâu.

Anh theo bản năng cầm Thôn Chính ở trong tay mình, để đề phòng bất ngờ xuất hiện bất cứ lúc nào.

Đám người của Lương Cung Tín cũng nhìn lão già không mời mà đến này với vẻ mặt kỳ lạ, trong lòng tràn ngập sự nghi hoặc, rất rõ ràng người này vốn không phải là bạn bè của nhà Lương Cung.

Hơn nữa ông ta nói tiếng nước C, Lâm Thanh Diện rất nhanh liền đoán ra ông ta là đến vì mình.

“Ông là ai?” Lâm Thanh Diện nhìn chăm chăm vào lão già hỏi một câu.

Ánh mắt của lão già rơi trên người của Lâm Thanh Diện, cười nói: “Chúng Thần Điện.”

Nghe thấy ba chữ này, trong lòng Lâm Thanh Diện liền hiểu ra, anh đoán người này chỉ e lại là Chúng Thần Điện phái đến khuyên mình gia nhập Chúng Thần Điện.

Anh đảo đôi con ngươi, sau đó trực tiếp cầm lấy Thôn Chính, mở miệng nói: “Không ngờ các người lại truy sát tôi đến nơi này, chỗ này không thi triển được gì, chúng ta ra ngoài phân cao thấp!”

Nói xong, Lâm Thanh Diện liền nhanh chóng xông ra ngoài.

Hai người Thượng Sam Tinh Vũ và Lương Cung Nhạn Sương đều có chút ngây ngốc mà nhìn Lâm Thanh Diện mới chớp mắt đã biến mất không thấy đâu, cứ cảm thấy đây giống như là cái cớ để chạy trốn của Lâm Thanh Diện vậy.

Lão già cũng sững sờ một hồi, không hiểu Lâm Thanh Diện là có ý gì, Chúng Thần Điện bọn họ chưa từng truy sát qua Lâm Thanh Diện mà.

Nhưng nhìn thấy Lâm Thanh Diện xông ra ngoài, ông ta cũng không do dự, quay người ra khỏi biệt thự.

Đám người nhà Lương Cung cũng đều vội vàng chạy theo ra ngoài, muốn xem thử rốt cuộc đây là chuyện gì.

Nhưng đợi bọn họ ra đến bên ngoài rồi thì phát hiện bóng ảnh của hai người đều đã biến mất không thấy đâu, không biết đã đi chỗ nào rồi.

Lâm Thanh Diện sở dĩ lại đột nhiên hét lên một câu như vậy, đương nhiên không phải là muốn giao đấu với lão già này, mà là anh vì muốn né tránh hai cô gái Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ này, nên mới nghĩ ra một cách.

“Lão già hồi nãy trông không có đơn giản, chúng ta nên nhanh chóng tìm ra bọn họ, lỡ như công tử xảy ra chuyện gì phiền phức đó.” Vẻ mặt Thượng Sam Tinh Vũ sốt sắng mà nói.

“Nhưng…tại sao, tôi cảm thấy Lâm Thanh Diện đây là đang cố ý tránh chúng ta nhỉ?” Lương Cung Nhạn Sương có một sự hiểu biết nhất định về Lâm Thanh Diện lẩm bẩm mà nói.

Nghe thấy lời này của Lương Cung Nhạn Sương, Thượng Sam Tinh Vũ cũng trầm mặc.

Bên trong một con hẻm không có người, Lâm Thanh Diện cẩn thận quan sát xung quanh một cái, xác định Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ không có đuổi theo, mới âm thầm thở phào một hơi.

Anh quay người nhìn qua kia, phát hiện lão già tóc bạc đó đã đứng ở không xa nhìn chăm chăm vào anh.

“Chúng Thần Điện bọn tôi có truy sát cậu qua sao? Trong đây chỉ e có hiểu lầm gì rồi đúng chứ?” Lão già mở miệng hỏi.

Lâm Thanh Diện cười cười, chắp tay với lão già, nói: “Thực là ngại quá, hồi nãy tôi nói như vậy là để tìm cớ rời khỏi nhà Lương Cung thôi, hai cô gái đó thực sự quá khiến người ta đau đầu rồi, cho nên tôi chỉ có thể ra hạ sách này.”

Lão già nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện thì lập tức cười lên, mở miệng nói: “Không ngờ cậu đường đường là cao thủ nửa bước hoá cảnh, vậy mà lại sợ hai cô gái, thật đúng là khiến người ta không ngờ mà.”

Lâm Thanh Diện không quan tâm đến vấn đề này của ông ta, mở miệng hỏi: “Không biết các hạ đây là gì ở Chúng Thần Điện, đến tìm tôi là vì chuyện gì?”

Lão già không đùa với Lâm Thanh Diện nữa, mà mở miệng nói: “Tại hạ Quý Trường Thanh, hiện tại đảm nhiệm chức điện chủ của Chúng Thần Điện, người của chúng tôi trước đây đã tìm cậu qua, nhưng cậu đã từ chối thỉnh cầu của chúng tôi, lần này tôi đến Đảo Quốc làm một số chuyện, đúng lúc gặp phải cậu và cái người nhà Thượng Sam kia chiến đấu, cho nên qua đây gặp một cái.”

Nghe thấy lời của lão già, trong lòng Lâm Thanh Diện kinh ngạc một cái, không ngờ lão già trước mắt này lại là điện chủ của Chúng Thần Điện, trong lòng không khỏi có thêm một tia kiêng dè.

Theo như lời sư phụ nói trước đây, Chúng Thần Điện này là tổ chức lớn nhất thần bí nhất ở nước C, thậm chí là trên thế giới, thân là điện chủ của Chúng Thần Điện, nếu nói thực lực không phải là hoá cảnh thì Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ không tin, hơn nữa Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được một tia nguy hiểm từ trên người của vị điện chủ này, thì nói rõ thực lực của ông ta, cho dù là trong hoá cảnh cũng là sự tồn tại hàng đầu.

“Điện chủ Chúng Thần Điện đến tìm tôi, đây thật sự khiến tôi có chút thụ sủng nhược kinh đó.” Lâm Thanh Diện nói.

Quý Trường Thanh cười cười, nói: “Tôi có một số lời muốn nói với cậu, chi bằng chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh, ngồi xuống rồi nói?”

Lâm Thanh Diện gật gật đầu, không có từ chối.

Anh đã lấy được hai miếng trong số ba miếng Ngưng Hồn Ngọc, còn lại một miếng chính là ở Chúng Thần Điện, ban đầu sư phụ cũng nói gia nhập Chúng Thần Điện đối với anh mà nói không có chỗ hại, cho nên lần này trùng hợp gặp được điện chủ Chúng Thần Điện, đối với Lâm Thanh Diện mà nói là một cơ hội, bỏ qua lần này, thì muốn tìm được người của Chúng Thần Điện chỉ e sẽ không dễ như vậy nữa.

“Tiền bối, đợi tôi xử lý chuyện của mình trước đã rồi mới tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện với ông, được không?” Lâm Thanh Diện lên tiếng.

Quý Trường Thanh cười cười, nói: “Được.”

Biệt thự nhà Lương Cung, hai người Thượng Sam Tinh Vũ và Lương Cung Nhạn Sương đều đi qua đi lại trong phòng khách với vẻ mặt lo lắng.

Lương Cung Tín thấy hai người bọn họ như vậy, liền mở miệng nói: “Hai đứa ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi, lo lắng như vậy cũng đâu có ích gì, càng huống hồ thực lực của Lâm Thanh Diện mạnh như vậy, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện đâu.”

“Ai ya, cái con lo lắng không phải là anh ta xảy ra chuyện, cái con lo là anh ta nhân lúc chạy trốn đó.” Lương Cung Nhạn Sương lên tiếng.

Lương Cung Tín lập tức á khẩu, không biết nên nói gì mới tốt nữa.

Lúc này có một người chạy vào trong, trong tay còn cầm theo một tờ giấy, mở miệng nói: “Hồi nãy bên ngoài có người ném vào một viên đá, bên ngoài hòn đá có gói tờ giấy này, bên trên chắc là chữ nước C rồi, không biết là viết gì nữa.”

Lương Cung Nhạn Sương nghe vậy, vội vàng đi tới trước mặt người đó, cầm lấy tờ giấy đó, cẩn thận đọc từng chữ bên trên, sau đó trên mặt lộ ra một biểu cảm phẫn nộ căm hận.

Tờ giấy này đương nhiên là Lâm Thanh Diện viết, nội dung bên trên đại khái là Lâm Thanh Diện đã giải quyết được người truy sát anh, chỉ có điều người muốn giết anh còn rất nhiều, cái tổ chức này vô cùng khủng bố, Lâm Thanh Diện cần phải chuyên tâm đi đối phó với bọn họ nên phải đi trước, bảo hai người Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ an phận ở nhà Lương Cung, đừng đi tìm anh, nếu không sẽ rước phải hoạ sát thân.

“Lâm Thanh Diện đáng chết, anh ta cố ý vứt lại chúng ta, lão già đó nhìn thế nào cũng không giống như đến truy sát anh ta, rõ ràng là anh ta diễn kịch gạt chúng ta mà!” Lương Cung Nhạn Sương phẫn nộ mà nói.

Thượng Sam Tinh Vũ cũng đọc nội dung trên đó, sau đó lẩm bẩm một câu: “công tử vứt bỏ chúng ta, đi rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK