Sau khi Lâm Thanh Diện rời khỏi thì anh dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía tà phái.
Trong lòng của anh lo lắng cho con gái, cho nên đương nhiên lúc này anh không muốn chậm trễ một khắc nào.
Nhưng mà anh lại không ngờ tới đi được nửa đường thì anh gặp Dao Trì.
Vốn dĩ nghĩ là đối phương chỉ mang đến tin tức gì đó, nhưng mà anh cũng đã quyết định cho dù như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến suy nghĩ kiên định trong lòng mình.
Chỉ là khi nhìn thấy ở bên cạnh cô ta có một bóng dáng nho nhỏ khác, anh vẫn không nhịn được mà dừng bước chân.
Đứa bé này không phải là ai khác, đúng là đứa con gái đã bị bắt cóc rất lâu của mình.
Trong nháy mắt nhìn thấy đối phương, cho dù bình thường Lâm Thanh Diện là một người lạnh lùng bình tĩnh như thế nào đi nữa thì cũng không kiềm chế được mà rơi nước mắt đầy mặt.
Anh nhanh chóng bước lên phía trước ôm con gái vào trong ngực, ôm thật chặt.
“Ba ơi, con về rồi.”
Đã rất lâu rồi Nặc Nặc cũng không gặp ba mẹ mình, cho nên lúc này cô bé cũng vô cùng kích động.
Thế là cô bé cuộn người trong ngực anh, cũng khóc ròng ròng.
Dao Trì nhìn cảnh tượng trước mắt, tự mình đi qua đứng ở một bên, cũng không mở miệng mà để thời gian lại cho hai ba con bọn họ.
“Con sao rồi, con không bị thương gì đó chứ, hiện tại thân thể của con có chỗ nào không thoải mái không?”
Khóc một hồi lâu, Lâm Thanh Diện mới tỉnh táo lại, chỉ có điều là anh vẫn không thể chú ý đến bất cứ chuyện gì khác.
Bây giờ rốt cuộc con gái cũng đã trở về bên cạnh mình, điều mà anh lo lắng nhất chính là thân thể của con có chịu tổn thương gì không.
Đương nhiên là Nặc Nặc cũng hiểu được sự lo lắng của ba, cho nên lúc này cô bé chỉ hiểu chuyện mà lắc đầu, sau đó mới an ủi cảm xúc của ba.
“Ba đừng lo lắng, con không có chuyện gì đâu, ba xem đi, không phải con trở về rất hoàn hảo hả?”
Sau khi nói xong thì lại nhìn sang, mở miệng nói với Dao Trì ở bên cạnh: “Dì còn ở đây nữa kìa, trước tiên ba vẫn nên lau nước mắt đi, nếu không thì mất mặt lắm đó.”
Lâm Thanh Diện nhìn cô bé này lại dám trêu chọc bộ dạng của mình, anh nhịn không được mà bất đắc dĩ cười một tiếng.
Nhưng mà anh cũng hiểu là con gái không muốn để mình tiếp tục như thế, cho nên anh quay đầu áy náy cười một tiếng với Dao Trì, sau đó mới nói.
“Thật ngại quá, lúc nãy là do tôi thất thố.”
Sau khi Dao Trì nghe nói như vậy thì cũng chỉ mỉm cười lắc đầu, sau đó mới nói: “Hai ba con lâu ngày gặp lại, thất thố một chút cũng có thể hiểu được mà, bây giờ chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về đi, chắc là những người khác cũng đang lo lắng lắm.”
Lúc này Lâm Thanh Diện mới kịp phản ứng lại, bây giờ những người khác vẫn còn đang bị mình nhốt trong kết giới, cho nên anh cũng gật đầu.
Ba người nhanh chóng chạy về nhà của anh, lúc này mấy người bọn họ đang suy nghĩ chờ đến lúc kết giới tiêu tan thì sẽ đi cứu bọn họ như thế nào.
Kết quả là không ngờ tới ba người đã xuất hiện ở đây, đương nhiên ai nấy cũng đều kích động.
Nhất là nhìn thấy lần này anh trở về, ngay cả Nặc Nặc cũng về cùng, đương nhiên bọn họ vô cùng vui.
Dù sao đi nữa thì bọn họ tập hợp ở đây là vì để cứu đứa bé này, bây giờ đứa bé này đã trở về, chuyện này nói rõ tất cả đều đã trôi qua.
Trong giây phút mà Hứa Bích Hoài nhìn thấy con gái thì cô vô cùng kích động, sau đó cô xông về phía trước ôm lấy con gái, lớn tiếng khóc: “Con gái cưng của mẹ, lần này con chịu khổ rồi, đều là do ba mẹ không tốt, thế mà lại làm mất con.”
Mặc dù kết quả lần này là do những người tà phái đã tạo ra, nhưng mà bọn họ là người làm ba làm mẹ, sao có thể không cảm thấy có lỗi được chứ.
Bình thường còn có thể kiềm chế loại tâm trạng này, nhưng mà một khi nhìn thấy con gái thì nó đều bộc phát hoàn toàn, có muốn khống chế cũng không thể khống chế được.
Nhất là Hứa Bích Hoài, cô rất hối hận, lúc đó mình phải bị người tà phái mang đi cùng với Nặc Nặc, mình không nên bỏ Nặc Nặc.
Lúc Nặc Nặc ở tà phái, mặc dù là biểu hiện vô cùng thông minh tỉnh táo, nhưng mà dù sao thì cũng chỉ là một đứa nhỏ.
Bây giờ sau khi nhìn thấy mẹ, loại cảm giác ấm ức sợ hãi luôn kiềm chế ở trong lòng lại dâng trào, thế là cũng nhào vào trong ngực của mẹ rồi lớn tiếng khóc.
Sau khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng này cũng đều cảm thấy vô cùng chua sót, chỉ là lúc này ai cũng biết là không thể bước lên an ủi, cho nên cũng đều đứng ở một bên yên lặng đợi hai mẹ con bình tĩnh lại.
Triệu Tuấn lại đi đến bên cạnh Lâm Thanh Diện, nghi hoặc hỏi: “Anh Lâm, sao anh lại có thể cứu con về nhanh như vậy, theo lý mà nói anh vẫn còn chưa đến vị trí của bọn họ mới đúng chứ.”
Dù sao thì Lâm Thanh Diện vừa mới rời khỏi nơi này không lâu, bây giờ đã có thể đưa con gái trở về, loại tình huống này nói như thế nào thì cũng có chút khác thường.
Mà những người khác nghe thấy nói đến đây, ai nấy cũng đều thắc mắc nhìn sang, hiển nhiên là cũng tương đối quan tâm tình huống này.
Lâm Thanh Diện nghe hỏi như vậy, anh chỉ mở miệng cười tươi.
“Lần này phải cảm ơn Dao Trì, lúc nãy tôi đi ra ngoài không xa thì gặp cô ấy dẫn theo Nặc Nặc trở về, cho nên tôi mới trở về cùng với bọn họ.”
Sau khi đám người nghe xong thì ai nấy cũng đều khá vui mừng, bất kể nó như thế nào thì bây giờ cuối cùng đứa nhỏ đã thoát khỏi nguy hiểm, một nhà ba người đã có thể đoàn tụ.
Triệu Tuấn lại càng vui mừng hơn, thế nên lúc này trực tiếp mở miệng nói: “Tôi đã nói rồi mà, trời không tuyệt đường người, đứa bé này chắc chắn có thể bình an trở về, bây giờ thì tốt rồi, sau cơn mưa trời lại sáng.”
Hứa Bích Hoài ôm con gái mình khóc một hồi lâu rồi sau đó cũng bình tĩnh lại, lúc này cô cũng đã tỉnh táo hơn, sau đó cô mới nói: “Lần này để con chịu thiệt thòi rồi, sau này ba mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt, tuyệt đối sẽ không để con gặp phải chuyện như hiện tại.”
Thật ra thì cho dù con đã trở về, nhưng mà trong lòng của người làm mẹ vẫn cảm thấy vô cùng có lỗi.
Cảm thấy nếu như lúc trước mình cẩn thận hơn một chút, căn bản cũng sẽ không xảy ra tình huống như hiện tại, con gái của mình cũng sẽ không gặp phải khó khăn lớn như thế.
Mặc dù bây giờ trở về cũng không phát hiện thân thể có vết thương gì, nhưng mà chắc hẳn là trong khoảng thời gian đó cũng đã chịu khổ không ít.
Chỉ cần nghĩ đến con gái mình chịu cực khổ trong tay của bọn người tà phái, trong lòng của cô liền nhịn không được mà cảm thấy đau nhức vô cùng.
Nếu như có thể, cô hoàn toàn đồng ý chịu những chuyện này thay cho con gái, chỉ có điều cô biết đây là chuyện không thể nào.
Cho nên lúc này cô chỉ có thể đưa ra lời đảm bảo như vậy, mà Nặc Nặc thì ngoan ngoãn hiểu chuyện nhẹ gật đầu.
Thậm chí là lúc này còn vươn tay ra lau sạch nước mắt cho cô, sau đó lại an ủi.
“Mẹ ơi, mẹ đừng lo lắng, thật ra con cũng không chịu khổ cực gì đâu, mấy người bọn họ bắt con, căn bản cũng không có biện pháp.”
Sau khi nói tới đây thì dừng một chút, sau đó mới nói tới những chuyện mình gặp phải khi ở trong đó.
Cuối cùng nghe thấy con gái nói xong, cho dù dùng phương pháp gì đi nữa cũng không có cách nào hạ độc chết con gái mình, nhưng mà Lâm Thanh Diện vẫn vô cùng lo lắng cho sức khỏe của cô bé.
Thế là anh lại nói: “Nặc Nặc, con ngoan ngoãn nào, trước hết để ba kiểm tra sức khỏe của con một chút, xem xem sức khỏe của con có vấn đề gì không đã.”
Nói xong, Lâm Thanh Diện cũng không hề do dự, trái lại là trực tiếp kéo cổ tay của con gái mình qua, bắt đầu bắt mạch cho cô bé.