CHƯƠNG 1113: SÁT KHÍ ĐAN
Ngoài Tu La Thần Thể ra, Thanh Phong còn để lại cho Lâm Thanh Diện rất nhiều kiến thức liên quan tới thế giới tu luyện và biện pháp giải quyết các vấn đề có thể sẽ gặp phải trên con đường tu luyện.
Bởi vì tu luyện trên Trái Đất bị gián đoạn cho nên Lâm Thanh Diện biết được một vài thứ, chẳng qua là những thứ được lưu truyền lại trong giới võ đạo, việc trong giới tu luyện có thể nói là một chữ cũng không biết.
Mà những gì Thanh Phong truyền thừa cho anh, vừa đúng lúc bù đắp thiếu sót về phương diện này của anh. Hiện nay trên trái đất, e rằng không ai hiểu rõ kiến thức về phương diện này nhiều hơn so với Lâm Thanh Diện.
Cho dù là những cường giả ở Thương Nguyên Giới kia cũng không nhất định là biết nhiều hơn so với Lâm Thanh Diện.
Đương nhiên, hiện tại Lâm Thanh Diện cũng không có thời gian sửa sang lại những thứ đồ truyền thừa này, đến ngay cả Tu La Thần Thể, anh cũng thật sự chỉ nhìn lướt qua, vẫn chưa kịp tu luyện.
Những thứ truyền thừa khác đủ để hỗ trợ cho con đường tu luyện lâu dài trong tương lai của Lâm Thanh Diện, không thể trong thời gian ngắn mấy ngày có thể học xong được, điều này đòi hỏi anh phải từng chút từng chút một đi tìm tòi và tiếp thu.
Cho nên cho dù có Thanh Phong truyền thừa, anh cũng nhất định phải chân thật tu luyện, làm vững chắc căn cơ của mình, nếu không mọi thứ đều là hư không.
Lấy lại tinh thần từ trong cảm xúc bùi ngùi, Lâm Thanh Diện đưa mắt nhìn vào thân kiếm Trảm Tiên, nhìn thấy trên thân kiếm Trảm Tiên đã không có lỗ hổng thì vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Anh cầm lấy kiếm Trảm Tiên trong tay mình, một luồng kiếm ý ngút trời vọt thẳng tới đáy lòng Lâm Thanh Diện, giờ phút này, Lâm Thanh Diện cảm giác như mình biến thành một thanh kiếm, tài năng bộc lộ rõ.
Đồng thời khoảnh khắc khi anh tiếp xúc với kiếm Trảm Tiên, một phần ký ức cũng thông qua phương thức đặc biệt hiện ra trong đầu anh.
“Trảm Tiên cửu thức!”
Lâm Thanh Diện cảm nhận được trong đầu mình xuất hiện phần ký ức kia, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, không nghĩ tới kiếm Trảm Tiên hoàn chỉnh lại tự kèm theo một bộ đầy đủ chiêu số.
Chỉ đơn giản nhìn qua phần ký ức đó một chút, Lâm Thanh Diện đã cảm thấy “Trảm Tiên cửu thức” này không tầm thường.
Nếu không đoán sai, nếu Lâm Thanh Diện có thể nắm giữ “Trảm Tiên cửu thức” thì e rằng uy lực không kém hơn bao nhiêu so với Tu La Thần Thể.
kiếm Trảm Tiên cũng tỏ ra một chút thân thiết với Lâm Thanh Diện, sau khi một tia thần niệm cuối cùng của Thanh Phong tiêu tán, Lâm Thanh Diện hoàn toàn trở thành chủ nhân mới của kiếm Trảm Tiên, giữa hai người cũng nảy sinh một mối liên hệ kì diệu, từ nay về sau thanh kiếm này xuất hiện chỉ vì Lâm Thanh Diện!
Kìm nén sự kích động trong lòng mình, Lâm Thanh Diện tiếp nhận kiếm Trảm Tiên vào trong đầu mình, sau đó hỏi Vân Sơn và Tú Nương một câu: “Tôi ở nơi này bao nhiêu lâu rồi?”
“Thưa chủ nhân, tất cả là mười ngày.” Tú Nương trả lời.
Lâm Thanh Diện lập tức giật mình, tính cả thời gian anh tiêu tốn trong thông đạo lúc trước thì đã hơn hai tuần anh không đi ra ngoài.
Lúc trước anh và Lâm Trung Thiên giao hẹn thời gian một tuần, hiện tại e rằng Lâm Trung Thiên có lẽ cảm thấy mình đã chết ở chỗ này.
Anh lập tức mở miệng nói: “Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta rời khỏi đây ngay.”
Vân Sơn và Tú Nương đồng thanh nói: “Rõ!”
Sau đó cả ba người hướng về phía đại điện đi ra ngoài.
Trong đại điện này có một lối ra khác, họ không cần phải đi ra ngoài qua thông đạo luân hồi bên kia nữa.
Sau khi ra khỏi đại điện, Lâm Thanh Diện lập tức cảm nhận được sát khí kinh khủng tràn ngập bên ngoài.
Mặc dù thần niệm của Thanh Phong đã tiêu tán, nhưng những sát khí này cũng không biến mất theo hắn ta, nếu ở lại nơi này thì vẫn là một tai hoạ ngầm không nhỏ.
Nghĩ đến đây, trong đầu Lâm Thanh Diện đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, sau đó vẻ mặt anh vui mừng lấy Tụ Linh Ngọc ra.
Tâm niệm khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt trên Tụ Linh Ngọc xuất hiện một lực hút mạnh mẽ, ngay sau đó, sát khí trong thông đạo bắt đầu tụ tập về phía Tụ Linh Ngọc.
Không gian bên trong Tụ Linh Ngọc vô cùng lớn, nó đã có thể cất giữ linh khí thì dĩ nhiên là cũng có thể cất giữ sát khí, cho nên Lâm Thanh Diện mới có thể nghĩ đến dùng biện pháp này hấp thu những sát khí đó.
Hơn nữa hiện tại Lâm Thanh Diện biết rất nhiều kiến thức về tu luyện, cho nên xử lý những sát khí này với anh mà nói chẳng qua chỉ như một bữa ăn sáng.
Mặc dù tốc độ hấp thu của Tụ Linh Ngọc thật sự nhanh, nhưng sát khí ở nơi này đã tồn tại hơn năm nghìn năm, cũng khá nồng nặc, cho nên Lâm Thanh Diện liên tục hấp thu hơn hai giờ mới có thể hấp thu hết tất cả sát khí ở dưới đất vào trong Tụ Linh Ngọc.
Đến lúc này, Lâm Thanh Diện cũng không cần phải lo lắng sát khí ở đây rò rỉ ra ngoài nữa.
Sau khi hấp thu sát khí xong, Lâm Thanh Diện cũng không trực tiếp cất Tụ Linh Ngọc đi, mà là đưa tay đặt lên phía trên Tụ Linh Ngọc, đưa một tia sức mạnh trong cơ thể mình thâm nhập vào trong Tụ Linh Ngọc.
Không bao lâu sau Lâm Thanh Diện treo Tụ Linh Ngọc ở bên hông mình, sau đó trong lòng bàn tay xuất hiện năm viên thuốc màu đen.
Năm viên thuốc này chính là ngưng tụ những sát khí được Tụ Linh Ngọc hấp thu tạo thành.
Mỗi một viên trong số đó đều ẩn chứa sức mạnh sát khí kinh khủng, nếu nổ tung thì hoàn toàn có khả năng tạo thành uy lực khó có thể tưởng tượng được.
“Thuốc này do sát khí biến thành, lấy tên là Sát Khí Đan đi.” Lâm Thanh Diện thản nhiên mở miệng.
Sát Khí Đan này là anh dựa vào ký ức trong truyền thừa, dùng sức mạnh của mình trung hoà, ngưng tụ mà thành.
Chỉ cần Lâm Thanh Diện dùng lực thì Sát Khí Đan sẽ trực tiếp nổ tung, gây ra sự hủy diệt ngoài sức tưởng tượng.
Hơn nữa sát khí vốn có tính ăn mòn, lại thêm sức mạnh kích nổ của Lâm Thanh Diện, ngoài việc gây sát thương cực mạnh ra thì còn khiến cho người trúng chiêu bị sát khí ăn mòn, cho dù may mắn sống sót cũng sẽ bị sát khí hành hạ đến chết.
Cho nên Sát Khí Đan này là một thứ vũ khí đáng sợ, nếu nhân lúc người ta không để ý ném ra bên ngoài dẫn nổ, chỉ sợ là Cường giả Thần Cảnh cũng không có cách nào tiếp tục chống đỡ.
Trên thế giới này bất kỳ vật gì cũng đều có mặt lợi và mặt hại, mặc dù sát khí là thứ cực kỳ nguy hiểm, nhưng nếu như được sử dụng một cách khéo léo thì sẽ trở thành pháp bảo đánh bại địch giành chiến thắng.
Sau khi thu Sát Khí Đan vào trong Tụ Linh Ngọc, Lâm Thanh Diện không tiếp tục do dự nữa, nhanh chóng đi về phía bên ngoài thông đạo.
Anh nhất định phải nhanh chóng đi báo tin bình an với Lâm Trung Thiên, không biết trong khoảng thời gian này Lâm Trung Thiên có phái người tới tìm mình hay không?
Nếu ông nghĩ rằng mình đã chết rồi làm ra chuyện gì đó điên rồ thì sẽ có chút phiền toái.
Vân Sơn và Tú Nương đi theo sau Lâm Thanh Diện, thực lực của hai người họ đều cao hơn so với Lâm Thanh Diện, nhưng ở trước mặt Lâm Thanh Diện lại khúm núm, điều này khiến Lâm Thanh Diện cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Với lại trước đây anh vẫn luôn một thân một mình, chưa từng để cho người khác đi theo bao giờ, hiện tại lại có thêm hai vệ sĩ siêu cấp, nhất thời anh vẫn có chút không thoải mái.
Vân Sơn cho Lâm Thanh Diện cảm giác còn tốt một chút, Tú Nương lại khiến anh cảm thấy có chút khó chịu.
Một vưu vật như vậy đi theo bên cạnh mình, e rằng bất kể là đi đến đâu cũng đều sẽ rước lấy không ít phiền phức.
Lâm Thanh Diện quay đầu liếc nhìn quần áo hở hang trên người Tú Nương, sau đó mở miệng nói: “Loại quần áo này đã không còn thịnh hành trong xã hội hiện đại, chờ khi đi ra ngoài tôi dẫn cô đi mua mấy bộ quần áo mới, nếu không cô ăn mặc thế này thật sự là quá bắt mắt.”
Sau khi Tú Nương nghe vậy thì cười nói: “Chủ nhân, Tú Nương mặc như vậy chính là vì để ngài vui tai vui mắt, nếu như ngài cần, Tú Nương cũng có thể không mặc gì cả.”
Lâm Thanh Diện lập tức ho khan hai tiếng, nói: “Không không không, cô vẫn nên mặc nhiều một chút thì tốt hơn, nếu không sẽ có phiền phức.”
Đồng thời trong lòng anh cũng thầm chửi bậy, Thanh Phong là một người nho nhã như vậy, không biết vì sao lại tạo ra một con rối xinh đẹp như vậy.