CHƯƠNG 1096: HÓA GIẢI SÁT KHÍ
Lâm Trung Thiên nghe Lâm Thanh Diện nói thế thì sửng sốt một lát rồi nói: “Giờ sát khí đang quấn quanh người ba, cho dù con chỉ chạm nhẹ vào người ba, thì mấy sát khí này cũng sẽ men theo lòng bàn tay xâm nhập vào cơ thể con, nên con đừng chạm vào người ba.”
Lâm Thanh Diện cười nói: “Ba, thật ra từ khi con rời khỏi Quan Lĩnh, thực lực của con đã tăng lên rất nhiều, nên mấy sát khí này chẳng có gì to tát với con cả.”
Lâm Trung Thiên lắc đầu nói: “Quả thật con rất có thiên phú, nhưng sát khí này rất quỷ dị, chứ không đơn giản như chúng ta nghĩ, cho dù con đánh thắng người khác, cũng không thể chống lại sát khí này.”
Lâm Thanh Diện thấy Lâm Trung Thiên không tin mình thì phóng ra một tia sức mạnh ngay, trên ngón tay anh hình thành một ánh kiếm, rồi chém vào một chiếc ghế ở gần đó.
Chỉ trong nháy mắt, chiếc ghế đó liền vỡ tan tành dưới ánh kiếm của Lâm Thanh Diện.
Lâm Trung Thiên chứng kiến cảnh tượng này với vẻ mặt không dám tin, rõ ràng ông không ngờ Lâm Thanh Diện có thể làm ra chuyện thần kỳ như vậy, giờ ông đang trợn tròn mắt nhìn anh.
Nhưng giờ bộ dạng ông hơi đáng sợ, nên sau khi trợn tròn mắt, ông càng trở nên đáng sợ hơn.
“Sao… sao con có thể làm được chuyện này?” Lâm Trung Thiên lẩm bẩm.
Trước đây, ông luôn cho rằng Lâm Thanh Diện cũng giống như mình, có thể liên tục chiến đấu với mười mấy cao thủ đã là cực hạn mà con người có thể làm được rồi.
Nhưng ông thật sự không thể ngờ rằng, Lâm Thanh Diện chỉ khẽ dùng một ngón tay, đã chém chiếc ghế vỡ tan tành, đây là điều mà con người không thể nào làm được.
Nếu chuyện này không xảy ra ngay trước mắt ông, chắc chắn ông sẽ cho rằng đây chỉ là hiệu ứng đặc biệt do máy tính tạo ra.
Lâm Thanh Diện cười nói với Lâm Trung Thiên: “Đây được gọi Huyền Kình, là một sức mạnh được tu luyện từ trong cơ thể, nếu đạt tới một trình độ nhất định, thì có thể phóng sức mạnh này ra, để tấn công người khác.”
Rõ ràng đây là lần đầu tiên Lâm Trung Thiên tiếp xúc với chuyện này, mắt ông chứa đầy sự tò mò, hy vọng Lâm Thanh Diện có thể giảng giải thêm cho ông.
Lâm Thanh Diện cũng không nóng vội, bắt đầu kể cho Lâm Trung Thiên nghe về sự phát triển của võ đạo nước C, và giới hạn mà võ đạo luyện tới tột cùng sẽ ở trình độ nào.
Lâm Trung Thiên nghe xong thì cảm khái nói: “Không ngờ võ đạo nước C lại huyền diệu như vậy, mức cuối cùng còn có thể phóng sức mạnh ra bên ngoài, rồi giết người trong nháy mắt, xem ra ba đúng là ếch ngồi đáy giếng, trước đây ba luôn cho rằng, nhân loại đạt tới giới hạn bắp thịt rồi thì không thể bước tiếp nữa.”
Lâm Thanh Diện mỉm cười không nói gì, anh không nói cho Lâm Trung Thiên biết thật ra võ đạo nước C chỉ là thứ căn bản nhất, trước đây trên Trái Đất còn có thần tiên đi dạo nữa.
Giờ anh có nói nhiều với Lâm Trung Thiên cũng chẳng có tác dụng gì, nói không chừng nói nhiều quá sẽ sinh ra tác dụng ngược, nên giờ Lâm Thanh Diện chỉ cần nói cho ông biết võ đạo nước C huyền diệu hơn ông nghĩ là đủ rồi.
“Nên con cảm thấy sức mạnh của con có thể hóa giải sát khí trong người ba, cho dù không hóa giải được, con cũng tin rằng sát khí này không thể xâm nhập ăn mòn người con được.” Lâm Thanh Diện nói với Lâm Trung Thiên.
Lâm Trung Thiên do dự một lát, cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Nếu vậy thì ba sẽ cho con thử một lát, nhưng một khi sức mạnh của con không thể hóa giải sát khí này, con phải nhanh chóng thu tay về ngay, ba không muốn hai ba con mình đều bước đi trên con đường này.”
“Ba yên tâm, con tự biết chừng mực của mình.” Lâm Thanh Diện tràn đầy tự tin nói.
Rồi Lâm Trung Thiên giơ tay mình tới trước mặt Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cũng không do dự, nắm tay Lâm Trung Thiên ngay, rồi anh phóng Huyền Kinh trong người mình ra, men theo huyệt vị trên lòng bàn tay của ông, tiến thẳng vào kinh mạch của ông.
Lúc mới chạm vào tay Lâm Trung Thiên, Lâm Thanh Diện liền cảm nhận được một cỗ sức mạnh mang tính công kích định đẩy lùi sức mạnh do anh phóng ra, có lẽ đây chính là sức mạnh của sát khí đó.
Lâm Thanh Diện liền khống chế sức mạnh của mình, bắt đầu chống lại cỗ sức mạnh trong người Lâm Trung Thiên.
Quả thật sát khí này khó giải quyết hơn Lâm Thanh Diện nghĩ, nhưng dù gì Huyền Kình trong người anh cũng là sức mạnh mà người Thương Nguyên Giới đang hằng mong ước, nên với trình độ của nó, chút sức mạnh sát khí kia hoàn toàn không thể so bì được.
Cho dù sát khí này rất khó giải quyết, nhưng cuối cùng nó vẫn bị Huyền Kình của Lâm Thanh Diện tiêu hao từng chút một.
Lâm Trung Thiên không biết rốt cuộc Lâm Thanh Diện đang trải qua cảm giác gì, mà ông chỉ thấy lòng bàn tay anh truyền tới một cảm giác ấm áp, sát khí trong người ông cũng trở nên khuấy động hơn nhiều.
Điều này khiến ông hơi khó chịu, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được, nên ông luôn nhẫn nhịn, đợi Lâm Thanh Diện giúp ông hóa giải sát khí trong người.
Mấy sát khí này đã lan khắp kinh mạch trong người Lâm Trung Thiên, Lâm Thanh Diện muốn giúp ông hóa giải toàn bộ sát khí này, phải tiêu hao một lượng lớn sức lực.
Hơn nữa anh phải kiểm soát tốt sức mạnh của mình, kinh mạch trong người khá mỏng manh, nên một khi bất cẩn, có thể sẽ phá vỡ kinh mạch của Lâm Trung Thiên.
Trong thư phòng, hai người cứ duy trì dáng ngồi này đến nửa đêm.
Lúc này, cả người Lâm Thanh Diện toát đầy mồ hôi, ngay cả quần áo cũng ướt đẫm, tình trạng của Lâm Trung Thiên cũng chẳng khá hơn anh là bao, hơn nữa sát khí luôn bạo phát trong người ông, khiến ông chịu đựng rất khổ sở.
Nhưng lúc này mạch máu màu đen trên mặt Lâm Trung Thiên đã tan biến gần hết rồi, cả người cũng bình thường hơn rất nhiều, xem ra sự cố gắng cả ngày của Lâm Thanh Diện rất có công dụng.
Cuối cùng Lâm Thanh Diện dựa vào sức mạnh của mình, hóa giải tia sát khí cuối cùng trong người Lâm Trung Thiên, rồi vội vàng thu hồi sức mạnh về cơ thể mình, thở dài.
Lâm Trung Thiên cảm nhận được cơ thể mình đã trở lại bình thường, như được tái sinh, cả người cũng nhẹ nhõm hơn trước rất nhiều.
Mặt ông cũng trở lại bình thường, không còn tình trạng sát khí như trước nữa, sự nho nhã từ rất lâu về trước cũng trở về người ông lần nữa.
Lâm Thanh Diện thấy ba mình đã trở lại bình thường, thì trên mặt cũng nở nụ cười vui vẻ.
Giờ anh đã kiệt sức rồi, gần như muốn ngã gục.
Hóa giải sát khí cũng không khó khăn gì, mà cái khó ở đây là Lâm Thanh Diện phải luôn tập trung tinh thần, không được tổn thương kinh mạch của Lâm Trung Thiên, nên phải mất nhiều thời gian như vậy mới có thể hóa giải sạch sẽ sát khí trong người Lâm Trung Thiên.
“Không ngờ sẽ có một ngày sát khí này lại biến mất khỏi cơ thể ba, trước đây, ba đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc mình phải chết rồi, Lâm Thanh Diện, cảm ơn con, lần này nếu không có con, sớm muộn gì ba cũng sẽ bị sát khí này ăn mòn mà chết.” Lâm Trung Thiên kích động nói.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, tất nhiên hóa giải nguy cơ cho ba mình là chuyện mà người làm con như anh nên làm.
Đến lúc này, anh mới đưa ra những nghi vấn trong lòng mình.
“Ba, ba có từng nghĩ tới chuyện, tại sao vị trí trung tâm hòn đảo này lại có công dụng áp chế sát khí trong người ba không?”