CHƯƠNG 618: ĐÂY CÓ PHẢI LÀ CÁCH CÁC NGƯƠI CHIÊU ĐÃI KHÁCH?
Biệt thự nhà họ Trần.
Ông chủ nhà họ Trần, Trần Dụ Hưng lúc này luống cuống chân tay chỉ huy đám người làm nhà họ Trần bày biện phòng khách sao cho trông xa hoa một chút.
Sáng nay, ông ta nhận được tin tức nói ông chủ nhà họ Lâm ở Kinh Đô vào buổi tối sẽ đưa theo vợ ông ấy đến thăm. Biết rõ địa vị nhà họ Lâm ở Kinh Đô, tất nhiên Trân Dụ Hưng không dám chậm trễ, vội vội vàng vàng bày biện nhà cửa, chuẩn bị đón tiếp ông chủ nhà họ Lâm cùng vợ ông ấy.
Trước đây, Trần Dụ Hưng chỉ biết nhà họ Lâm rất lợi hại, ở Kinh Đô một tay che trời, gia tộc của ông ta không thể so sánh, còn ông chủ nhà họ Lâm là ai thì ông ta không biết.
Vì vậy, trong thời gian ngắn, ông ta cho người cóp nhặt thông tin về ông chủ nhà họ Lâm, sau khi tìm hiểu, trong lòng tự sinh ra khâm phục Lâm Thanh Diện.
“Tuổi còn trẻ như vậy đã trải qua nhiều thăng trầm, sở hữu mạng lưới lớn mạnh, thủ đoạn mạnh mẽ, hơn nữa có thể ngồi vững vị trí ông chủ nhà họ Lâm, người này, thật sự không đơn giản” Trần Dụ Hưng tự nghĩ trong đầu.
Tính xuống dưới, con trai của ông ta so với ông chủ nhà họ Lâm cũng đồng trang lứa, nhưng nhắc đến đứa con này, trong lòng Trần Dụ Hưng tức giận, người ta tuổi này đã ngôi lên vị trí ông chủ nhà họ Lâm, còn đứa con này suốt ngày chỉ biết tán gái.
“Thật sự là không thể so sánh được” Trần Dụ Hưng than thở, sau đó tiến lại trước mặt hỏi một người làm: “Cậu chủ đâu?”
“Cậu chủ ở sân sau, anh ta đã gọi mười mấy tên côn đồ, hình như là muốn tìm người nào đó tính sổ” Người làm thành thật trả lời.
Trần Dụ Hưng hừ lạnh một tiếng, cau mày đi đến sân sau. Hôm nay ông chủ nhà họ Lâm đến đây thăm hỏi, ông ta còn tưởng Trần Tử Phong và Lâm Thanh Diện cùng tuổi, ít nhiều có đề tài để nói, nếu đứa con của mình có thể làm bạn với ông chủ nhà họ Lâm, thì đây là chuyện tốt ngàn năm có một.
Không ngờ tên oắt con này lại còn muốn đi ra ngoài tìm người khác tính sổ.
“Tên khốn kiếp này, hôm nay nếu dám đi ra ngoài, ta sẽ đánh gãy chân conl”
Ở sân sau.
Trần Tử Phong đang đứng cùng mười mấy người đàn ông vạm vỡ, hùng hổ nói: “Tên oäắt con kia ở nơi nào tôi đã điều tra xong, các người cùng tôi đến đó, chỉ cần thấy anh ta, động thủ, không cân nương tay, xem chừng tên oät con không ở khách sạn, lai lịch không rõ ràng, nếu có đánh chết, tôi cũng sẽ gánh thay các người, có nghe rõ không!”
“Nghe rõ!” Đám người đồng loạt cất tiếng.
Sau đó, Trần Tử Phong xoay người định dẫn đám người đó đi ra ngoài thì thây Trân Dụ Hưng đang ở sau lưng anh ta, sắc mặt tái mét.
Trần Tử Phong hơi xấu hổ, nhẹ nhàng hắng giọng, cười nói: “Ba, sao ba lại đến đây”
Trần Dụ Hưng đến trước Trần Tử Phong, nhắm mông anh ta đạp một cái, mắng: “Mày thật không biết tốt xấu, cả ngày chỉ biết ra ngoài gây sự với người ta, đã thế còn muốn đánh chết người ta, thật là vô pháp vô thiên!”
“Ba, con làm như vậy chính là vì thể diện của nhà họ Trần, đêm qua có một tên oắt con làm con mất mặt ở quảng trường trước Nguyệt Nha Loan, đây căn bản là không xem nhà họ Trần chúng ta để vào trong mắt, nếu không giáo huấn tên oắt con kia một chút, sau này mọi người sẽ coi thường nhà họ Trần chúng ta đó” Trân Tử Phong vội vàng giải thích.
Trần Dụ Hưng trừng mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Ba mặc kệ con đã mất mặt với người nào, ông chủ nhà họ Lâm ở Kinh Đô đến thăm, đến lúc đó con phải xuất hiện. Ông chủ nhà họ Lâm này với con tuổi tác tương đương, nếu con có thể cùng anh ta làm bạn bè, đối với nhà họ Trần chúng ta mà nói là thêm thể diện. Còn con muốn dạy dỗ người kia, chờ qua ngày hôm nay rồi tính”
“Dạ dạ dạ, biết rồi, con nhất định sẽ xuất hiện, thế nhé” Trần Tử Phong đáp lời.
Trần Dụ Hưng lại trừng mắt nhìn anh ta rồi mới xoay người trở về phòng khách tiếp tục chỉ đạo.
Trần Tử Phong thấy Trần Dụ Hưng đi rồi, xoay người nhìn mấy tên côn đồ kia, nói: “Xử lý tên oắt con đó cũng chỉ là chuyện trong chốc lát, ông chủ nhà họ Lâm tới cửa trước, chúng ta sẽ đi cửa sau, nhanh lên!”
Đám người lập tức theo Trân Tử Phong đi cửa sau ra ngoài.
Trên đường, Lâm Thanh Diện và Lương Cung Nhạn Sương đang nhắm phía biệt thự nhà họ Trần đi tới.
Lâm Thanh Diện sắc mặt không hề thay đối, ngược lại Lương Cung Nhạn Sương giống như con chim khách, vờn xung quanh Lâm Thanh Diện, rất là vui vẻ.
Dường như được cùng Lâm Thanh Diện đi chung đường, đối với cô ta mà nói là chuyện vô cùng hạnh phúc.
“Lâm Thanh Diện này, nếu cưới thêm mấy vợ nữa cũng không có sao, ba em ngoài mẹ em ra còn có vài người vợ nữa, mọi người đều ở chung, đổi xử với nhau thuận hòa, anh cả đời chỉ có một vợ, cái này là quá bảo thủ” Lương Cung Nhạn Sương vừa đi vừa nói.
Lâm Thanh Diện sắc mặt xám lại, suốt chặng đường, Lương Cung Nhạn Sương đều nói lấy thêm vợ là chuyện tốt.
Lương Cung Nhạn Sương cũng hơi bất đắc dĩ, cô hiểu dù có thế nào, Lâm Thanh Diện cũng không thể rời bỏ Hứa Bích Hoài, cho nên chỉ có thể nhường một bước, khiển cho Lâm Thanh Diện cưới thêm cô ta.
Ngay thời điểm Lương Cung Nhạn Sương đang nói quan niệm cưới nhiều vợ cho Lâm Thanh Diện nghe thì Trần Tử Phong mang theo đám côn đồ chạy tới con đường này.
Trần Tử Phong liếc mắt một cái chú ý đến Lâm Thanh Diện đang ở bên cạnh Lương Cung Nhạn Sương, ánh mắt anh ta dừng lại trên người Lâm Thanh Diện.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp, tôi còn nghĩ tìm đến nơi các người ở, không ngờ lại tự đến trước cửa” Trần Tử Phong cười lạnh, phất tay bảo đám côn đồ phía sau xông lên, vây lấy Lâm Thanh Diện và Lương Cung Nhạn Sương.
Lâm Thanh Diện cũng không nghĩ tới sẽ đụng độ với Trần Tử Phong trên đường đến nhà họ Trần, bộ dáng như muốn giết chết mình.
“Oắt con, vừa lúc tao muốn tìm mày, không nghĩ lại gặp mày ở đây, mày chỉ có thể trách bản thân không may mắn, chúng ta có phải là nên tính sổ chuyện tối qua không?” Trần Tử Phong hăn học nhìn Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện không hề bận tâm, anh đến nhà họ Trần, vốn là là vì muốn giải quyết chuyện này, chỉ cần Trân Tử Phong không gây phiên phức cho người nhà Vương Hạo thì giải quyết chuyện này như thế nào cũng được.
“Tôi hiện tại là đang đến tìm ba của anh nói chuyện này, anh nhất định muốn dẫn người ngăn cản tôi ở đây?” Lâm Thanh Diện hỏi lại một câu.
Trần Tử Phong cười ha ha, đối với Lâm Thanh Diện tràn đầy trào phúng.
“Bà mẹ mày đầu óc toàn nước hả, còn muốn tìm ba tao nói chuyện này? Mày không tự đái ra mà xem mình có đức hạnh gì, còn muốn tìm ba tao đòi công bằng sao?”
Mười mấy tên côn đồ nghe những lời này của Trần Tử Phong đều cười ha hả.
“Vậy anh muốn giải quyết chuyện này như thế nào?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Trần Tử Phong liếc Lâm Thanh Diện một cái, lại chuyển ánh mắt qua Lương Cung Nhạn Sương, ánh mắt lộ rõ dục vọng.
“Rất đơn giản, nếu mày không muốn bị đánh chết, vậy cho cô gái này theo tao vê nhà, tối nay hầu hạ tao tốt, tao sẽ bỏ qua cho mày, nếu không nghe theo, mày sẽ không còn mạng rời khỏi Đảo Ánh Trăng” Trần Tử Phong cười lạnh nói.
Lương Cung Nhạn Sương nghe vậy xì một tiếng đầy khinh miệt, tức giận nói: “Mày thật không biết xấu hổ, muốn ai hầu hạ mày, mày dám làm trò với chồng tương lai của tao, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho mày”
“Chồng tương lai? Cô với anh ta là vợ chưa cưới? Nếu như vậy thì càng tốt” Trân Tử Phong nở nụ cười đáng khinh.
Tuy rằng Lâm Thanh Diện thấy Lương Cung Nhạn Sương nói linh tỉnh, nhưng cũng không thèm giải thích, nói với Trân Tử Phong: “Anh kêu ba của anh đến đây, quỳ gối dập đầu nhận sai, thì tôi còn có thể tha cho anh một lần. Còn nếu không nghe theo, có thần tiên đến cũng không cứu được anh”
Trần Tử Phong dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Bà mẹ mày đến đây ra oai hả, ở đây nhà họ Trần tao là lớn nhất, mày là thứ gì vậy, tao muốn giết mày, cũng không quá một phút”
Nói xong, anh ta ra lệnh cho mãy tên côn đồ thủ thế, nhắm sau gáy Lâm Thanh Diện mà đánh.
Lâm Thanh Diện nhanh chóng lướt người, đấm một cái vào Trần Tử Phong khiến anh ta lảo đảo, tiếp đó lại tới trước mặt Trần Tử Phong tát một cái khiến anh ta ngã xuống đất.
Ở phía xa có một người làm nhà họ Trần nhìn trộm, thấy tình hình căng thẳng, sợ quá chạy về biệt thự nhà họ Trần báo lại cho Trần Dụ Hưng biết.
Trần Dụ Hưng hoảng hốt chạy tới, thấy trên mặt đất một đám người té sóng soài thì giật mình, khi ông ta nhìn đến Lâm Thanh Diện, sắc mặt thay đổi, thốt lên: “Ông… Ông chủ Lâm, sao anh lại ở chỗ này?”
Lâm Thanh Diện liếc nhìn Trân Dụ Hưng, lạnh lùng nói: “Này, đây có phải là cách nhà họ Trần các người chiêu đãi khách?”