Mục lục
Rể quý trời cho (full) – Lâm Thanh Diện – Sách Truyện tiểu thuyết tác giả: Quỷ Thượng Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 503: THÂN THẾ CỦA HỨA BÍCH HOÀI

Trong phòng ăn cao cấp của một nhà hàng!

Lâm Thanh Diện và Hứa Quốc Hoa ngôi đối diện nhau, trên bàn bày hơn mười cái đĩa, Hứa Quốc Hoa đang giơ hai tay nắm lầy đồ ăn trong đĩa ăn như hổ đói, ngay cả đũa cũng không dùng.

Lâm Thanh Diện nhìn dáng vẻ ăn uống chật vật của Hứa Quốc Hoa, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nghĩ thâm người ba vợ này của mình đúng là có chút uất ức, một người đàn ông ra ngoài lăn lộn đến mức này, anh cũng thật sự không biết nên nói gì.

Vừa rồi Hứa Quốc Hoa đã nói chuyện ông ta ra khỏi nhà đến Kinh Đô để tìm Lâm Thanh Diện cho Lâm Thanh Diện biết, còn cầu xin Lâm Thanh Diện nhất định phải thu nhận và giúp đỡ ông ta, ông ta không muốn trở về đối mặt với con cọp cái Tống Huyền Khanh kia.

Dù thế nào đi nữa, Hứa Quốc Hoa cũng là ba vợ của Lâm Thanh Diện, cho dù ông ta có hèn nhát đến mức nào, lúc này Lâm Thanh Diện cũng không thể để ông ta tiếp tục lưu lạc đầu đường.

Lâm Thanh Diện đã thông báo để người nhà họ Lâm sắp xếp chỗ ở cho Hứa Quốc Hoa, chờ lát nữa cơm nước xong xuôi, Hứa Quốc Hoa có thể qua đó ở.

Sau khi ăn sạch sẽ tất cả đồ ăn trong đĩa, Hứa Quốc Hoa dùng khăn giấy lau miệng, còn ợ hơi một tiếng, cười hướng Lâm Thanh Diện nói: “Lâm Thanh Diện, quả nhiên vẫn là con tốt với ba, con có biết không, đã nhiêu ngày rồi tôi chưa được ăn một bữa cơm no, bữa ăn ngày hôm nay là bữa ăn mà ba thấy thỏa mãn nhất trong đời!”

Lâm Thanh Diện gật đầu cười, nói: “Ba ăn no là được!”

Hứa Quốc Hoa nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc, mở miệng hỏi: “Vẫn không có tin tức của Bích Hoài sao?”

Sắc mặt Lâm Thanh Diện cũng trở nên lạnh lẽo, khẽ gật đầu với Hứa Quốc Hoa, nói: “Đã tìm kiếm toàn bộ khu vực Giang Bắc, không thấy bóng dáng Bích Hoài ở bất cứ đâu, ba cẩn thận nhớ lại một chút, trong thời gian con không có ở đây, Tống Huyền Khanh hoặc là Bích Hoài có trêu chọc đến người nào khác không?”

Hứa Quốc Hoa lắc đầu, nói: “Ba biết, chắc chắn con cũng biết, mặc dù Tông Huyền Khanh là một người phụ nữ điên, nhưng bà ta gây ra những phiền phức kia cũng đã đủ nhiều, không thể nào lại có những phiên phức khác”

Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ thở dài, loại chuyện không có bất cứ đầu mối nào thế này thường khiến người ta dằn vặt nhất.

Ánh mắt Hứa Quốc Hoa hiện lên vẻ do dự, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, một lát sau ông ta thở dài, mở miệng hỏi: ‘Lâm Thanh Diện, con coi ba là ba vợ con sao?”

“Ba là ba của Bích Hoài, con đương nhiên coi ba là ba vợ, tại sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”

Vẻ mặt Hứa Quốc Hoa tương đối trịnh trọng, nói tiếp: “Nếu như, ba nói là nếu như, ba không phải ba ruột của Bích Hoài, con vẫn đối xử với ba như vậy sao?”

Lâm Thanh Diện sững sờ, lập tức hỏi: “Cho dù ba không phải ba ruột của Bích Hoài, cô ấy cũng là do ba nuôi dưỡng và dạy dỗ, phần ân tình này không thể coi nhẹ, chỉ riêng điều này cũng đủ để con kính trọng!”

“Vậy Tống Huyền Khanh thì sao? Nếu như bà ta không phải mẹ đẻ của Bích Hoài, bà ta đã làm những chuyện đó, con sẽ đối xử thế nào?” Hứa Quốc Hoa hỏi tiếp.

Lâm Thanh Diện trâm mặc, lần này Hứa Bích Hoài xảy ra chuyện, có thể nói là do Tống Huyền Khanh âm thầm tác động, nếu như Tống Huyền Khanh không làm những việc kia, có lẽ Hứa Bích Hoài cũng sẽ không xảy ra những chuyện như vậy, cộng thêm việc trước đó Tống Huyền Khanh đã làm những chuyện đó với Hứa Bích Hoài, nếu như không phải vì bà ta là mẹ của Hứa Bích Hoài, có lẽ Lâm Thanh Diện đã sớm chém bà ta thành trăm mảnh.

Bây giờ Hứa Quốc Hoa đột nhiên nói như vậy, nếu như Tống Huyền Khanh không phải là mẹ đẻ của Hứa Bích Hoài, anh thật sự không biết mình nên đối xử thể nào với Tống Huyền Khanh.

Thấy Lâm Thanh Diện trầm mặc, Hứa Quốc Hoa cũng lắc đầu, mặc dù biết nếu như bây giờ mình nói ra một số chuyện bí mật trong lòng, rất có thể Tống Huyền Khanh sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm, nhưng có một số việc đã không thể không nói.

Ông ta lấy một chiếc vì từ trong áo của mình và mở ra, bên trong lộ ra một bức ảnh đã ố vàng.

Trên tấm ảnh là một em bé được quấn trong tã lót, mà bên cạnh em bé là một cái thùng rác.

Hứa Quốc Hoa đưa bức ảnh cho Lâm Thanh Diện, sau đó khẽ nói: “Bích Hoài, quả thật không phải con gái ruột của bọn ta!”

Lâm Thanh Diện cúi đầu nhìn chằm chằm vào bức ảnh kia, sau khi nghe xong lời nói của Hứa Quốc Hoa, lập tức mở to hai mắt, vẻ mặt đều là sự khó tin.

“Bức ảnh này được chụp vào năm đó khi ba nhặt Bích Hoài vê, lúc đó ba và Tống Huyên Khanh cũng vừa có con, đáng tiếc đứa bé kia vừa sinh ra đã bị bệnh, không quá hai ngày đã chết yếu!”

“Hôm đó chính là ngày mà đứa trẻ của ba và Tống Huyền Khanh ra đi, tâm trạng của ba vô cùng nặng nê, vậy nên ba đi bộ một mình trên đường cái, đi tới đi lui đã đến một ngõ nhỏ không có người, sau đó ba nghe thấy có tiếng khóc cách đó không xa, lúc đó ba còn tưởng răng mình thương tâm quá độ nên xuất hiện ảo giác, liền thuận theo âm thanh đó tìm qua”

“Kết quả là ở bên cạnh thùng rác thây được đứa bé này, lúc ấy ba thật sự cho răng mình đang nằm mơ, còn hung hăng véo hai cái vào tay mình, sau đó mới chắc chắn đứa bé này thật sự tồn tại!”

“Mặc dù vừa mất đi đứa con khiến ba vô cùng thích đứa bé, nhưng khi nhìn thấy đứa bé bên cạnh thùng rác, phản ứng đầu tiên của ba chính là nhanh chóng kiểm tra xung quanh nó, đáng tiếc là không phát hiện được manh mối hữu hiệu nào, nó giống như bị người ta bỏ lại ở đó, đáng thương và bất lực!”

“Khi đó ba muốn báo cảnh sát, nhưng ba lại vô cùng thích đứa bé này, vừa mới mất đi đứa con, đột nhiên tôi lại gặp được một đứa bé ở bên cạnh thùng rác như vậy, sao có thể nhẫn tâm để người ta đưa nó đến viện mồ côi chứ?”

“Ba cảm thấy nó chính là thiên sứ trong đời mình, đây là cơ hội mà ông trời đã cho ba, vậy nên ba đã ích kỷ ôm đứa bé này về nhà, coi nó như đứa con ruột của mình!”

“Khi đó mở rã lót của đứa bé ra, phát hiện bên trong có một tờ giấy, trên giấy có lẽ ghi một địa chỉ, nhưng đã bị ướt do nước tiểu nên chữ viết ở trên đó mơ hồ không rõ, tôi chỉ có thể phân biệt được chữ phía trước, nếu không sai, có lẽ là thành phố T1”

“Nhưng chỉ dựa vào những chữ này, ba cũng không thể nào đoán ra được đứa bé này là người từ nơi nào đến, nghĩ thành phố T cách nơi này của chúng ta xa như vậy, căn bản không hê có ý định đưa nó trở về!”

Nghe đến đây, đôi mắt Lâm Thanh Diện lập tức sáng lên, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy đoán, nhưng anh cũng không vội ngắt lời Hứa Quốc Hoa mà tiếp tục nghe ông ta kể lại.

“Vừa vặn khi đó chỉ có ba và Tống Huyền Khanh biết chuyện con của bọn ta chết yếu, khi ấy ông cụ vô cùng coi trọng việc có con cháu, đứa bé của ba và Tống Huyền Khanh đến đã được coi như muộn, lúc đầu địa vị trong nhà đã không cao, nếu đứa bé này cũng mất, hai người bọn ta chỉ sợ sớm sẽ bị ông cụ đuổi ra khỏi nhà họ Hứa!”

“Vậy nên bọn ta liên che giấu chuyện này, đem đứa bé được nhặt về trở thành con đẻ của bọn ta, cũng chưa từng đề cập đến chuyện đứa con của bọn ta chết yếu ra bên ngoài!”

“Tống Huyền Khanh cũng rất thích đứa bé này, khi con của bọn ta chết, bà ta cũng bị đả kích vô cùng lớn, đoạn thời gian đó tinh thân bà ta đều có chút không bình thường, mà đứa bé này đến đã xoa dịu tình hình này của bà ta, cũng chính vì vậy, Tống Huyền Khanh vô cùng ÿ lại đối với Bích Hoài, coi nó là tất cả của mình, muốn cả đời đều khống chế nó trong lòng bàn tay của mình!”

“Bây giờ Bích Hoài mất tích, ba lại bị đuổi ra khỏi nhà, ba cảm thấy những chuyện này có lẽ nên để con biết, dù sao bây giờ con mới là người có quan hệ gần nhất với Bích Hoài, cũng chỉ có con mới có thể bảo vệ nói”

“Tống Huyền Khanh đã thành một người điên, bà ta hoàn toàn không cần nhắc đến chuyện Bích Hoài cũng là một con người, bà ta đem Bích Hoài trở thành một nước cờ hàng đầu cho cuộc sống yên ổn và hạnh phúc của bà ta trên thế giới này, nếu Bích Hoài tiếp tục bị bà ta không chế thì cả đời này của Bích Hoài sẽ bị hủy hoại!”

“Mặc dù bây giờ không rõ tung tích của Bích Hoài, nhưng ba hi vọng sau khi con tìm Bích Hoài trở về, có thể trở thành cánh tay vững chắc nhất của nó, nếu có thể, con cũng có thể giúp nó tìm được gia đình ban đầu của nó, đúng rồi, con nói xem có khả năng gia đình ban đầu của Bích Hoài đã tìm được nó, chỉ là trùng hợp ngày hôm đó Bích Hoài xảy ra chuyện, bọn họ trực tiếp đưa Bích Hoài đi mà không thông báo cho bất cứ ai hay không?”

Sau khi Lâm Thanh Diện nghe Hứa Quốc Hoa kể lại, trong lòng cũng cảm khái không thôi, anh không ngờ Hứa Bích Hoài lại còn có thân phận như vậy, mà cho tới bây giờ anh mới hiểu tại sao Tống Huyền Khanh lại luôn muốn nắm giữ Hứa Bích Hoài trong lòng bàn tay.

Nghe thấy suy đoán sau cùng của Hứa Quốc Hoa, Lâm Thanh Diện cũng nhẹ gật đầu nói: “Lúc ba vừa nói, con cũng đã nghĩ đến khả năng này, cho dù thành phố T có manh mối của Bích Hoài hay không, chung quy lại vẫn nên tới đó tìm kiếm!”

“Chuyện tìm người cũng chỉ có thể dựa vào con, con cũng biết tình hình của ba, uất ức cả một đời, cũng không phấn đấu được thành tích gì, bây giờ đến nhà cũng không dám trở về, đối với chuyện tìm người này, ba không thể giúp được bất cứ chuyện gì!” Hứa Quốc Hoa nói.

Lâm Thanh Diện mỉm cười, nói: “Ba có thể nhặt Bích Hoài từ bên cạnh thùng rác mang về cũng đã là chuyện chính xác nhất trên đời này, nếu như ba không đem cô ấy trở về, làm sao con có cơ hội gặp gỡ cô ấy!”

“Chuyện tìm kiếm Bích Hoài, cứ đặt trên người con là được!”

Hứa Quốc Hoa nhẹ gật đầu, đứng dậy nói: “Đã vài ngày ba không được ngủ ngon, bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi tốt một chút, không phải con đã sắp xếp cho tôi một nơi ở sao, bây giờ ba có thể đi qua không?”

“Có thể, để con cho người đến đón bail” Lâm Thanh Diện nói xong liền lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.

Sau khi tiễn Hứa Quốc Hoa rời đi, Lâm Thanh Diện cũng nhanh chóng trở vê nhà họ Lâm, vì cân nhắc đến chuyện có khả năng Hứa Bích Hoài mất tích có liên quan đến thân thế trước kia của cô, vậy nên anh nhất định phải nhanh chóng sắp xếp người đi đến thành phố T tìm kiếm tung tích của Hứa Bích Hoài.

Đây có thể là đầu mối cuối cùng của anh về Hứa Bích Hoài, vậy nên anh không thể bỏ qua bất cứ khả năng nào, cho dù phải hao phí tài nguyên giá trên trời anh cũng nhất định tìm được Hứa Bích Hoài trở về.

Lấy điện thoại di động ra, Lâm Thanh Diện bấm số điện thoại đặc biệt dùng để liên lạc với nhân viên Quan Lĩnh.

“Điều động tất cả mọi nguồn lực có thể, tiến về thành phố T để điều tra tung tích của vợ tôi, nếu có tin tức, báo ngay cho tôi biết trước tiên!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK