“Các người cũng biết là trên người của đứa nhỏ này có tiềm lực rất to lớn, nếu như có thể để cô bé học võ nghệ, sau này cũng có thể bảo vệ tốt cho mình.”
Người chính phái biết là Nặc Nặc đã được cứu ra, liền vội vàng đến đây tìm Lâm Thanh Diện thương lượng, muốn để đứa nhỏ này bái mình làm thầy.
Dù sao thì trong cơ thể của cô bé có ẩn chứa năng lực thật sự làm cho bọn họ mong đợi.
Nếu như có thể chỉ dẫn cho đứa bé này kích phát năng lực trong người một cách chính xác, vậy thì hoàn cảnh trong tương lai của chính phái cũng đã có chỗ thay đổi.
Lâm Thanh Diện nghe nói như vậy thì lại lâm vào một trận trầm mặc, anh không phải là không biết năng lực của con gái mình.
Chỉ có điều là lúc này nếu như thật sự để con gái đi học, trong lòng của anh vẫn không yên lòng cho lắm.
“Chư vị tiền bối, không phải là chúng tôi không đồng ý với yêu cầu của mọi người, chỉ là bây giờ đứa bé vừa mới bị bắt cóc trở về..."
Nói đến đây, Lâm Thanh Diện có vẻ hơi khó xử.
Lần này con gái bị người tà phái bắt, lại chịu không ít khổ cực, bây giờ hai vợ chồng chỉ muốn bù đắp cho con gái của mình, đề phòng Nặc Nặc bị tổn thương một lần nữa.
Nếu như lúc này nói với anh để con gái anh đi học nghệ, chỉ sợ là người đầu tiên không đồng ý là vợ.
Cũng chính bởi vì vậy, lúc đối mặt với những người chính phái nói ra yêu cầu này, ít nhiều gì Lâm Thanh Diện vẫn cảm thấy khó xử.
Dù sao thì xuất phát điểm của người chính phái cũng là bởi vì điểm tốt của Nặc Nặc với mình.
Những người chính phái này nghe nói như vậy, đầu tiên là lấy lòng anh một phen, sau đó lập tức nhúu mày tiếp tục khuyên: “Chúng ta có thể hiểu lòng của ba mẹ trong thiên hạ, nhưng mà cậu cũng phải cân nhắc về tương lai của đứa nhỏ này mới được.”
Bây giờ thế lực của tà phái quá mức cường đại, đã tạo thành uy hiếp cực lớn đối với bọn họ, lúc này cho dù như thế nào, bọn họ cũng không thể từ bỏ niềm hi vọng duy nhất.
Thế là bọn họ trực tiếp khuyên người trước mắt.
“Trên người của đứa nhỏ này ẩn chứa loại năng lực ấy, nó đã quyết định cả đời này của cô bé sẽ không bình thường, ở chính phái chúng tôi đối với Nặc Nặc mà nói có lẽ là một chuyện vô cùng tốt.”
Một vị trưởng lão trong đó dự định nói chuyện đạo lý, hiểu tình người, chính là vì để thuyết phục Lâm Thanh Diện có thể đồng ý chuyện này.
Lúc Lâm Thanh Diện nghe tới sự thật này, anh cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Bởi vì anh biết những gì đối phương đang nói là thật, chỉ cần trên người của con gái mình ẩn chứa loại năng lực này một ngày, vậy thì cô bé sẽ bị hai phái tà chính để mắt tới.
Bây giờ những người chính phái cũng chỉ là đang thương lượng để con gái mình đi bái sư học nghệ mà thôi.
Những người tà phái kia vì không thể uy hiếp đến lợi ích của bản thân, chắc chắn sẽ càng làm ra những hành động điên rồ hơn nữa.
Nhớ tới chuyện bắt cóc con gái mình vào đoạn thời gian trước cũng đã có thể thấy được.
Lần trước là do vận may của con gái tốt, gặp tiền bối Tiêu Dao Tử, nếu như không gặp được, nói không chừng là bây giờ vẫn còn đang bị giam giữ.
Thế là lúc này ít nhiều gì Lâm Thanh Diện cũng có chút dao động, chẳng qua anh thấy tuổi của con gái vẫn còn nhỏ, cho nên có hơi do dự.
Bọn người chính phái biết là anh đang suy nghĩ cái gì, thế là bọn họ trấn an: “Anh Lâm, cậu yên tâm đi, chỉ cần cậu có thể để Nặc Nặc bái nhập môn phái của tôi, chúng tôi nhất định sẽ xem như là con gái ruột thịt mà chăm sóc, sẽ tuyệt đối không để đứa nhỏ này chịu bất cứ thiệt thòi hay là tổn thương.”
Nói đến đây, mấy người khác cũng thuyết phục.
“Đúng vậy đó, chỉ cần cô bé vào môn phái của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực mình để bảo vệ cho đứa nhỏ này, tuyệt đối không để cho tà phái có bất cứ cơ hội có thể làm tổn hại tới con bé.”
Lâm Thanh Diện nghe thấy như vậy thì cũng trở nên trầm mặc.
Thật ra thì lúc này trong lòng của anh đã bị những người này thuyết phục, bởi vì anh lo lắng là con gái của mình có thể chịu đựng được loại khổ cực này không.
Đồng thời còn phải phòng bị bọn người tà phái thừa cơ nghĩ cách đối phó với con gái mình lần nữa.
Nhưng mà nếu như thật sự đi theo bên cạnh hai vợ chồng cũng chưa chắc có thể an toàn một trăm phần trăm.
Chỉ cần nghĩ lại chuyện lần trước thì đã có thể chứng minh điểm này, nếu như quả thật đi theo bọn người chính phái đến bái sư học nghệ, nói không chừng là đối với con gái cũng là một chuyện tốt.
Thứ nhất, có những người chính phái bảo vệ, sự an toàn của con gái cũng được nhận thêm một phần bảo hộ.
Thứ hai, con gái của mình có thể đi theo những người này để học chút bản lĩnh, đến lúc đó gặp phải nguy hiểm cũng có thể có năng lực để bảo vệ mình.
Chỉ là nghĩ tới bây giờ con gái của mình vừa mới trở lại liền tiếp tục xa cách, ít nhiều gì trong lòng của vợ mình cũng sẽ không chấp nhận được, thế là anh cau mày nói.
“Cũng không phải là tôi không muốn đồng ý với mọi người, chỉ là bây giờ vừa mới đón đứa nhỏ về, vợ của tôi đương nhiên vẫn hi vọng có thể ở cùng con gái lâu thêm một chút.”
Những người chính phái nghe thấy anh nói như vậy, sao không biết là anh đã dao động.
Thế là tiếp tục không ngừng cố gắng, mở miệng thuyết phục.
“Anh Lâm chính là hào kiệt chân chính, đương nhiên cũng biết mọi thứ đều phải lấy lợi ích của con người làm trọng.”
Nói đến đây thì dừng lại một chút, rồi sau đó mới tiếp tục nói tiếp: “Huống hồ gì bây giờ đi theo chúng tôi bái sư học nghệ đối với đứa nhỏ này mà nói cũng là một cơ hội để đảm bảo an toàn.”
Mấy người khác nghe thấy nói như vậy thì cũng tiếp tục phụ họa nói theo: “Đúng rồi đó, chuyện cũng đã đến nước này rồi, cậu cũng không thể cứ tiếp tục do dự, cứ đồng ý để đứa nhỏ này đi theo chúng tôi đi.”
Lâm Thanh Diện nghe nói như vậy, rốt cuộc trong lòng cũng đã có suy nghĩ.
Đó là đồng ý yêu cầu của những người này, trước tiên để Nặc Nặc bái sư học nghệ.
Thế là anh lại dặn dò mấy người này: “Được rồi, nếu như mọi người đã nói đến mức này, vậy thì tôi cũng đồng ý.”
Những người chính phái nghe thấy nói như vậy, trong lòng cũng nhịn không được mà vui mừng.
Lâm Thanh Diện lại nói tiếp, muốn bọn họ cho mình một lời bảo đảm.
“Nhưng mà các người cũng phải đồng ý với tôi, cho dù như thế nào đi nữa thì cũng không thể để đứa nhỏ này làm tổn thương đến mình, cũng không thể bị người khác làm tổn thương.”
Người chính phái nghe nói như vậy, không hề do dự gì liền đồng ý, cho dù có chuyện gì đi nữa cũng sẽ bảo vệ tốt cho Nặc Nặc.
Tuyệt đối sẽ không để cô bé làm tổn thương đến mình, lúc này Lâm Thanh Diện cũng đã xác định sự quyết tâm cuối cùng ở trong lòng, sau đó sẽ đưa con gái đến chính phái học tập.
Mà lúc này, những người chính phái lại không biết rằng Tà Vương đang ẩn nấp trong tầm nhìn của chính mình, dùng thần hồn mà mình đã rót ở trong người của Nặc Nặc để chú ý nhất cử nhất động ở phía bên này.
Lúc này đương nhiên cũng biết Nặc Nặc đã thành công bái sư học nghệ trong phạm vi thế lực của chính phái.
Thế là nhịn không được mà lộ ra nụ cười đắc ý.
“Muốn lợi dụng năng lượng trên người của đứa nhỏ này để đánh bại bọn ta à? Đúng là một đám người si tâm vọng tưởng, lần này ta nhất định sẽ khiến cho các người nợ máu phải trả bằng máu.”
Hắn cười lạnh, nói xong câu đó cũng không tiếp tục chậm trễ, ngược lại trực tiếp đi đến dãy núi Thiên Sơn.
Nguyên nhân chủ yếu mà lần này đến Thiên Sơn là bởi vì để có thể thu hoạch được đá Hạo Nhiên, như thế này cũng đã có thể biến phân thân của mình thành lực lượng của chính phái.
Từ đó, kế hoạch của mình sẽ càng thêm thuận lợi, quả nhiên sau khi tìm kiếm một phen, hắn vẫn tìm được đá Hạo Nhiên rất dễ dàng, sau đó chuyển đổi phân thân hoàn tất.