Ngược lại, người đàn ông vì câu này mà rất hết sức coi trọng Ngô Mộc, cho nên trực tiếp nói về dự định muốn thu nhận đồ đệ.
"Tiểu tử, ngươi sư tòng nơi nào?"
Tuy rằng ông đã quyết định nhận chàng trai này làm đệ tử chân truyền, nhưng vẫn có một số việc cần phải hỏi rõ ràng, nên lúc này người đàn ông mới trực tiếp nói ra.
Ngô Mộc nhún vai thờ ơ sau khi nghe lời này, liền nói chính mình cũng không có bái sư bao giờ, người đàn ông nghe xong rất cao hứng.
"Nếu là như vậy, tốt hơn ngươi nên tôn ta làm sư phụ, ta sẽ tự mình dạy cho ngươi tuyệt kỹ quyền pháp."
Sau khi nghe xong những lời này, Ngô Mộc sửng sốt ngẩn người, lập tức nhìn đối phương có chút nghi hoặc, sau đó nói.
" Công phu của ngài rất lợi hại phải không? Nếu như công phu không phải rất lợi hại, tôi cũng không học."
Nghe xong những lời này, người đàn ông cười đắc ý, sau đó cam đoan công pháp của mình vẫn là rất lợi hại. Ngô Mộc lúc này mới sinh ra một tia hứng thú.
Lâm Thanh Diện cảm thấy xấu hổ, Ngô Mộc cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng xấu hổ nhất chính là vị nhân gia này, ông vừa rồi thật là không uy phong, lập tức liền đem Lâm Thanh Diện cùng Ngô Mộckhống chế lại.
Nhưng lúc này ông nhận ra, mình đã bị lời nói của Lâm Thanh Diện khống chế, không khỏi úng túng ho khan một tiếng.
"Chuyện này đích thật là ta làm không đúng, nhưng còn mắt trận, hoàn toàn phải phong ấn không được buông lỏng, nếu không, càng là ẩn ẩn nguy hiểm nhiều hơn.
Ta đang tích cực tìm kiếm hai viên đá còn thiếu trong trận nhãn kỳ thạch. Không, một khối ngay tại trong tay các ngươi, đa tạ các ngươi giúp ta tìm kiếm được.”
Mặc dù ta có tinh thần lực rất mạnh, nhưng ta không cách nào đưa thần thức của mình vào mọi ngóc ngách của thành trì. Thật trùng hợp, tình cờ ta thả thần thức trúng vị trí viên kỳ thạch kia,. "
Nghe đến đây, Lâm Thanh Diện thở dài, thời nay ai cũng sống với bao nhiêu chuyện phiền phức không vừa ý, nếu là người bình thường thì đã gục ngã từ lâu rồi, hiện giờ lão nhân gia khoác lên thân phận gã ăn mày, còn có thể nói chuyện cười đùa với họ được. thấy rằng tâm lý của ông cũng là một nhà khổ hạnh rất tốt.
Không bao giờ nghĩ rằng, lão nhân gia sẽ đặt ra một vấn đề khó khăn cho câu hỏi cuối cùng, điều này cũng khiến anh miễn cưỡng tham gia vào cuộc đối thoại tiếp theo, nhưng sau một thời gian, anh đã cảm thấy nhẹ nhõm.
Đến cùng là vấn đề gì? Ngô Mộc phải hỏi chuyện này, cũng không biết anh ta nghĩ như thế nào, Lâm Thanh Diện đã hỏi nhiều câu như vậy, nhưng đều không có đụng tới vảy ngược của ông ta, nhưng mà Ngô Mộc mới đưa ra vấn đề thứ nhất. Một câu hỏi, đã để lão nhân gia nhăn hết mặt mũi.
"Thế thì tại sao bây giờ, ngài lại ăn mặc rách rưới? Theo tôi biết, với khả năng của mình, ngài có thể hô mưa gọi gió ở thành trì này. Đại khái như,có thể ở tại phủ thành chủ xa hoa kia?."
Nghe vậy, lão nhân gia sắc mặt lập tức thay đổi, ông lắc đầu, tỏ ý không muốn trả lời câu hỏi này của Ngô Mộc, người khởi xướng lúc này là Ngô Mộc, đang bị Lâm Thanh Diện mạnh mẽ đạp cho một phát.
"Ngài cũng hỏi tôi một chuyện không nên hỏi, ngài xem ngài đang làm cái gì. Vị gia gia này, ngài không nên tức giận, Ngô Mộc tôi trời sinh không có đầu óc. Tôi hôm nay cùng sư đệ đi ra ngoài tìm đồ vật, nhưng tôi không lấy gì nhiều, hy vọng ngài không cần phiền, tôi biết những điều này, thuộc về quyền riêng tư cá nhân, và chúng tôi không có quyền được biết. "
Nghe đến đây, lão nhân gia thở dài, như thể ông ta có nỗi nhớ vô hạn về những điều trần tục trước đây.
Bây giờ ba người lại lâm vào cục diện lúng túng, nhất thời không ai biết phải nói gì, Ngô Mộc càng là mặt đỏ lên, vì lão nhân gia này là một vị Tinh Thần Đế uy danh hiển hách, nên cũng được coi như thần tượng được kính trọng nhất của anh ta , Không ngờ thần tượng trước mặt thế nhưng lại ẩn thân trong bộ dạng lão nhân gia, khiến mặt mũi anh ta méo mó.
Lâm Thanh Diện lúc này mới là người lên tiếng đầu tiên, nếu không xử lý làm dịu tình hình, có thể trong bầu không khí như vậy, ba người bọn họ sẽ tiếp tục lúng túng, trường hợp đó đối với Lâm. Thanh Diện bọn họ, trăm hại mà không một lợi.
Hiện tại bọn họ phải đối phó quá nhiều địch nhân, không chỉ có Giang Vô Địch không dứt ra được, mà là Vương lão gia, thật khiến người ta cảm thấy khó chịu mà đấm ngực dậm chân.
Nếu có thể mượn tay của lão nhân gia, trong bộ dạng một lão nhân gia, loại trừ Vương lão gia, đó quả là một sự kiện thật đáng mừng.
"Không biết ngài có biết Vương lão gia ở thành trì bên cạnh không. Hắn là một người có dã tâm lang sói, chính là muốn bí mật vận chuyển khối kỳ thạch trở về. Nhờ hai người chúng tôi phát hiện. ngăn chặn kịp thời, lúc này mới tránh để một khối kỳ thạch rơi vào trong tay của hắn. "
Lão nhân gia rõ ràng đã biết về điều này, khẽ gật đầu, đồng thời lên tiếng cảm tạ hai người bọn họ, đã trượng nghĩa trợ giúp.
Thực ra, trong lòng Lâm Thanh Diện biết rõ, cho dù hai người không làm gì, thì hôm nay khối trận nhãn kỳ thạch này, cũng sẽ xuất hiện trong tay lão nhân gia, bọn họ chẳng qua là mượn hoa hiến Phật thôi.
"Cậu đang nói đến Vương lão gia ở thành trì bên cạnh, đúng không? Cậu cùng người này chắc chắn đang có vấn đề , haha,
Ta cũng biết, hắn ta đã bị nhân sĩ chính phái không dung, vì vậy hãy yên tâm. Ta sẽ trợ giúp cậu trong vấn đề này. "
Nghe vậy, Lâm Thanh Diện tràn đầy kích động, nhảy dựng lên cao ba thước, không có gì mừng hơn là một người thực lực cường đại, tự hứa sẽ giúp mình, anh liền vui vẻ ra mặt, lúc này lão nhân gia nói thêm một chuyện quan trọng,khiến tâm trạng anh bình tĩnh trở lại, anh âm thầm nắm chặt nắm đấm.
“Cậu vừa rồi nói cho ta biết, cậu đấu với người của Vương lão gia, bây giờ ta nói thật cho cậu biết, Vương lão gia lúc đó cũng không phát huy ra một thành sức lực.
Nếu thật nói là muốn lưu lại cậu, lão sẽ hao tổn liều mạng trên người, như vậy tuyệt đối lão có thể lưu cậu lại, cho dù là người tới cứu ngươi có lợi hại bực nào, nhưng không nghĩ tới ,Vương lão gia người kia, âm hiểm xảo trá, đồng thời hắn cũng ẩn giấu quá kỹ, biết ẩn nhẫn mình, như vậy tuyệt đối không phải là một người đơn giản, mười năm trước ta đã từng lĩnh giáo qua. "
Nghe thấy vậy, Lâm Thanh Diện hít vào một ngụm khí lạnh, anh vốn tưởng rằng Vương lão gia, là người tay trói gà không chặt, không ngờ thực lực lão lại quá đáng sợ.
Nhưng khi Lâm Thanh Diện hỏi lại, chuyện gì đang xảy ra với Vương lão gia, lão nhân gia lúc này mới lộ vẻ khó xử, nói rằng không biết nhiều lắm, chỉ biết sức chiến đấu của Vương lão gia, quá không ổn định. Lão có thể trong một nháy mắt, có bản lĩnh hủy thiên diệt địa, nhưng lại có khả năng sau đó, một khắc yếu ớt đứng lên cũng không nổi, đoán chừng là trước đây,lão sử dụng bí thuật, trong thời gian ngắn tăng lên rất nhiều thực lực, cho nên tạo thành di chứng.
"Và ta phải nói với cậu một điều bây giờ. Ta thấy rằng mọi thứ diễn ra bây giờ, đang đan xen vào nhau. Ước chừng hiện tại, ta nhất định phải hành động. "
Lâm Thanh Diện không biết lão nhân gia trước mặt này, thực sự có ý tứ gì, nhưng trong lòng anh cũng biết, mình đã kết giao với một đồng đội, có thực lực cường đại không biên giới, nhưng đồng thời cũng có trên thân, một địch nhân có thực lực cường hãn, một nhân vật hung ác tàn nhẫn. Đó là Vương lão gia.
"Nói cho hai người biết một sự trùng hợp. Hiện tại hai viên trận nhãn kỳ thạch bị đánh cắp, đã được thu hồi một viên, viên còn lại hiện ở trong thành, thật không ngờ, tình cờ lại nằm trong tay Vương lão gia, không nghĩ tới, tất cả những điều này đã được định sẵn ... "
Nghe vậy, Lâm Thanh Diện và Ngô Mộc trong lòng như có chút phức tạp.
"Chỉ là đáng tiếc. nương tựa theo thực lực của ta, mặc dù không nói, có tự tin trăm phần trăm, cũng có thể ở một mức độ rất lớn đem Vương lão gia đánh gục, để hắn không có cách nào gây sóng gió."
Lâm Thanh Diện lần đầu tiên đang vui vẻ, nhưng lời nói tiếp theo của lão nhân gia khiến anh lạnh sống lưng.
" Nhưng ta là nhân vật trọng yếu trông giữ trận pháp này, tuyệt đối không thể rời đi Hàn Giang Thành!"
Lão nhân gia nhìn Lâm Thanh Diện trước mặt, trong lòng do dự, quả nhiên ông có chút vướng bận, nhưng nhìn Lâm Thanh Diện có vẻ đáng tin, ông cũng quyết định đánh một canh bạc, nếu Lâm Thanh Diện thực sự làm, sau đó công việc của riêng ông sẽ được giải quyết.
"Lâm Thanh Diện, để ta nói thật với cậu, thật ra ta là cốt khí của trận pháp, cho nên ta không thể rời khỏi đây", lão nhân gia nhìn vào mắt Lâm Thanh Diện, cuối cùng lúc này mới nói ra sự thật.
Ông thật sự không thể làm gì, có thể coi như là Lâm Thanh Diện hợp duyên, ông cũng không có cách nào tìm được trận nhãn mất tích, dù sao ông cũng bị mắc kẹt thật sâu trong trận pháp này, một khi ông rời đi, như vậy trận pháp này sẽ triệt để mất đi hiệu lực.
Lâm Thanh Diện nghe ông ta giải thích, không ngờ lão nhân gia này trông rách nát như vậy, lại có vị trí trọng yếu như vậy, anh ngược lại không có cảm thấy ông sẽ lừa gạt mình.
"Hóa ra là như vậy, nên chuyện này có thể giải thích tại sao bây giờ ngài lại ra nông nổi này", Lâm Thanh Diện có chút gật đầu nói, hiện tại anh đã hiểu, tại sao người trước mặt lại trở nên như thế này, là do ông không thể rời khỏi trận pháp trong thời gian dài.
Lão nhân gia nhìn Lâm Thanh Diện, dễ dàng tiếp nhận sự thật này, sau khi nhìn xuống quần áo của mình, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, nhớ ngày đó ông cũng rất oai phong, chỉ tiếc từ khi trận nhãn bị trộm đi về sau, mình liền đã rơi tới tình trạng như bây giờ..
"Ồ, những chuyện này nếu nói đến, đều là một lời khó nói hết, tiểu huynh đệ, ta hi vọng nhờ cậu một việc, ta biết ta nói như vậy, có thể là có một chút tùy tiện, nếu như cậu có thể giúp ta, tìm về một cái trận nhãn mất tích còn lại, ta nhất định sẽ hồi báo cậu. "
Lão nhân gia cũng biết, lời hứa mình nói ra thật không có tâm, rất không đáng tin cậy, nhưng hiện tại ông không có gì khác để hứa với Lâm Thanh Diện, ông đều không biết mình, đến tột cùng còn có thể chống được bao lâu, nhưng cái trận nhãn này, xác thực nhất định phải tìm trở về, vì vậy ông ta chỉ có thể dựa vào người ngoài.
Ông có thể nhìn ra, cảnh giới hiện tại của Lâm Thanh Diện không thấp, nếu như anh ta nguyện ý giúp ông tìm, có lẽ thật sự có thể giúp ông tìm trở về, đây đã là cơ hội duy nhất của ông.
Lâm Thanh Diện nghe được lời nói của lão nhân gia, thì suy nghĩ một chút, thật ra anh cũng cảm thấy, thân phận của lão nhân gia này hẳn là không tầm thường, chỉ là anh cũng không xác định rõ, anh có thể giúp ông tìm được trận nhãn kia hay không, mà anh cũng không biết vật kia là gì.
"Nếu như tôi có thể nghe được vật kia ở đâu, tôi đương nhiên sẽ giúp ngài chú ý một chút. Dù sao tôi cũng có việc ở bên ngoài, nói không chừng có thể tìm được, nhưng nếu như tôi tìm không được, vậy tôi cũng đành bất lực."
Lâm Thanh Diện không nói nhiều lời, nhưng thành thật nói cho ông ta biết tình hình của mình, nếu cảm thấy ông có thể đồng ý với yêu cầu hiện tại, anh cũng sẵn sàng giúp đỡ lão nhân gia.
Lão nhân gia càng thêm an tâm, khi nghe Lâm Thanh Diện nói lời này, nếu như Lâm Thanh Diện thật sự hứa, sẽ tìm và lấy lại trận nhãn, thì ông ta cũng không tin, nhưng câu nói của anh ta bây giờ rất tự nhiên, có thể để ông tiếp nhận.
"Cảm ơn cậu rất nhiều. chuyện này ta xin nhờ cậu. Nhân tiện, đây là một thủy tinh cầu của ta. nó có thể làm vật trữ khí, cũng có thể dùng để liên lạc." Lão nhân gia đột nhiên lấy ra một thủy tinh cầu. từ trong túi quần rách nát của mình, trực tiếp đưa cho Lâm Thanh Diện.
Lão nhân gia giải thích ngắn gọn tác dụng của thủy tinh cầu, khiến Lâm Thanh Diện hiểu ra, ông ta cũng cảm thấy Lâm Thanh Diện là người đáng tin cậy nhất, mà ông ta gặp phải, dựa vào lời nói thẳng thắn vừa rồi của anh, ông ta nguyện ý tin tưởng Lâm Thanh Diện.