CHƯƠNG 478: VÒNG CỔ
Thành phố T, trong một khách sạn xa hoa lộng lẫy, một buổi tiệc đang được tiến hành, tất cả những người đến đây tham gia đều thuộc tầng lớp quyền lực có tiếng, ai nấy đều ăn mặc gọn gàng sang trọng, hành xử khéo léo.
Lúc này Hứa Bích Hoài đang đứng trước một ngăn tủ kính trưng bày, bên trong đặt một chiếc vòng cổ bằng pha lê sáng chói, trong buổi tiệc nhảy này có rất nhiều những món trang sức quý giá được mang ra trưng bày cho mọi người cũng ngắm, chiếc vòng cổ này chính là món bắt mắt nhất trong số đó.
Hứa Bích Hoài nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ, đầu óc rối như tơ vò, cô cứ có cảm giác hình như mình đã từng sở hữu một chiếc vòng cổ như vậy, nó rất đẹp, hơn nữa còn rất quan trọng đối với cô.
Nhưng cô lại chẳng tài nào nhớ ra được chiếc vòng cổ đó của mình đang ở đâu, là ai đã tặng nó cho cô, dĩ nhiên cũng không thể biết chiếc vòng đó có ý nghĩa gì với mình, chỉ biết là nó rất quan trọng.
Hứa Bích Hoài đứng suy tư một hồi lâu, cuối cùng chỉ đành thở dài bất lực, quyết định sẽ không bắt ép mình phải cố nghĩ về chuyện mả bản thân cô không thể nhớ ra nữa.
Trong quãng thời gian này cô cũng đã dân dần chấp nhận thân phận mới này của mình, đã chấp nhận cái tên Tô Tâm Nhu này, cô là con gái của Tô Thành Hải, cũng là con cháu của nhà họ Tô.
Nhà họ Tô là dòng họ nổi tiếng nhất trong thành phố T, ở một thành phố được công nhận là tung tâm kinh tế của nước C như thế này, để đạt được cái danh đó thật không phải chuyện dễ dàng gì.
Sự hiếu biết của Hứa Bích Hoài tình về nhà họ Tô càng tăng lên thì cô cũng dần nhận thấy được rằng năng lực của nhà họ Tô vượt xa những gì cô hằng tưởng tượng, cái danh dòng họ có tiếng nhất thành phố cũng chỉ là một bức màn để họ che dấu đi quyền lực thật sự của mình, nhà họ Tô thật ra đã đứng vào hàng một trong những gia tộc thuộc tầng lớp cao nhất trên thế giới từ lâu.
Chỉ có những người có thể đạt đến cấp bậc ngang bằng thì mới có thể biết đến địa vị của nhà họ Tô, tất cả các dòng họ và các tập đoàn thành chính cấp cao trên thế giới không ai là không biết rõ thực lực của gia đình họ.
Chẳng qua là trong số các thế lực có máu mặt ở thành phố T này không có mấy người biết chuyện, một số dòng họ và xí nghiệp thường xuyên đối đầu với nhà họ Tô thì vẫn luôn cho rằng nhà họ Tô thuộc cùng cấp bậc với mình, không hề ngờ rằng thật ra nhà họ Tô chỉ cần khẽ vung tay thôi là cũng đủ để làm bọn họ phá sản rồi.
Lý do khiến Tô Thành Hải quyết định che giấu thực lực của gia tộc mình một phần là vì ông không có hứng thú gì với việc tranh đấu giữa các dòng tộc và tập đoàn cấp cao trên thế giới, phần còn lại cũng là vì Hứa Bích Hoài- đứa con gái mà ông đã tìm kiếm rất lâu rồi.
Hứa Bích Hoài cũng có thể cảm nhận được tình thương của Tô Thành Hải, bởi vì không còn nhớ chuyện gì trước kia nên lòng cô cũng đã chấp nhận việc Tô Thành Hải là ba của mình.
Nhưng điều khiến Hứa Bích Hoài cảm thấy có hơi khó hiểu chính là dù cô là con gái của Tô Thành Hải nhưng tại sao cô lại cứ có cảm giác như những người bên cạnh ông đều đổi xử với cô như người lạ, ở đây cô không có lấy một người bạn nào, trừ Tô Thành Hải ra thì không còn ai biết đến quá khứ của cô nữa.
Tô Thành Hải đã từng giải thích với Hứa Bích Hoài rằng hơn hai mươi năm qua cô vẫn luôn sinh sông ở một nơi khác, và ông quyết định đưa cô đi là vì muôn đảm bảo sự an toàn của cô.
Trong sự yêu chiều của Tô Thành Hải dành cho cô cũng có xen lẫn cả sự quan tâm lo lắng, cô có thể cảm nhận được điều đó rất rõ ràng, thế nên cũng đã tin vào lời giải thích của ông.
Hơn nữa sự chiều chuộng của ông dành cho Hứa Bích Hoài thật đúng là vô bờ bến, lý do của buổi tiệc hôm nay chỉ là vì Hứa Bích Hoài có nói một câu rằng cứ ở trong biệt thự như vậy có hơi nhàm chán, muốn đến nơi nào đó đông vui hơn một chút, và ngay khi Tô Thành Hải nghe thấy thì ông liên kêu người đi chuẩn bị buổi tiệc này.
Cả thành phố T này không ai là không muốn làm thân với nhà họ Tô, bởi vậy nên lượng khách tới tham gia tiệc cũng khá nhiều.
Chẳng qua dù có đông vui thật, song lại chẳng có ai quen biết Hứa Bích Hoài, điều này còn khiến cô cảm thấy cô đơn hơn nữa. Cho đến tận khi trông thấy chiếc vòng cổ này thì lòng cô mới cảm thấy có chút gì đó thân quen.
Lúc này bỗng có một người bước đến bên cạnh Hứa Bích Hoài, cô quay qua nhìn thì liên trông thấy khuôn mặt đây trìu mến của Tô Thành Hải.
Những người xung quanh thấy Tô Thành Hải xuất hiện thì liên đổ dồn mọi ánh mắt về đó rồi khẽ bàn tán.
“Nhìn kìa, cô bé kia chính là con gái của Tô Thành Hải mà mọi người vẫn hay đồn đó sao? Thật là xinh đẹp quá.”
“Nghe bảo cô con gái này mới được đón vê gân đây, Tô Thành Hải chiêu chuộng hết mực, thật là ghen tị quá”
“Thật đẹp quá, đã vậy còn là con gái của Tô Thành Hải nữa, phải chi yêu được cô ấy thì cuộc đời này đẹp như thiên đường rồi”
“Bớt mơ mộng đi, nghe nói Tô Thành Hải đã chọn ra được chồng tương lai của con gái ông rồi, với trình của cậu thì còn lâu mới dược làm con rể nhà họ Tô.”
“Con thích chiếc vòng này à?” Tô Thành Hải lên tiếng hỏi.
Hứa Bích Hoài không gật đầu nhưng cũng không phủ định mà chỉ hỏi lại ông: “Con thây chiếc vòng này rất quen, ba à, trước kia còn có chiếc vòng nào như vậy không? Là do ai tặng vậy? Người tặng chiếc vòng này hẳn là một người rất quan trong với con”
“Con gái ngốc, vòng cổ của con trước kia rất nhiều, mấy cái giống giống vậy nhiều không đếm xuể, có lẽ là vì chiếc vòng này đột nhiên gợi nhớ cho con về chuyện gì đó, do bị mất trí nhớ nên bất cứ thứ gì khi nhớ đến đều làm con cảm thấy rất quan trọng thôi.` Tô Thành Hải cười nói.
Hứa Bích Hoài gật đầu, vẻ mặt đăm chiêu, có lẽ Tô Thành Hải nói vậy cũng đúng, những cảm giác lúc nãy có thể chỉ là ảo giác mà thôi, chờ tới lúc cô khôi phục trí nhớ thì có khi sẽ không còn cảm thấy chiếc vòng cổ kia là một vật quan trọng nữa.
“Con gái, ba có mời tới đây vài cậu thanh niên giỏi giang tuấn tú, con cũng đã đến tuổi yêu đương rồi, có rảnh thì hãy gặp gỡ làm quen với họ, biết đâu sẽ gặp được người mà mình thích thì sao?”
“Không cần đâu!” Hứa Bích Hoài đáp lời ngay, giọng điệu chắc như định đóng cột, đây là phản ứng thuộc phần bản năng trong cô, không cần suy tư một giây nào đã đưa ra câu trả lời.
Ở sâu trong tiềm thức của Hứa Bích Hoài, có điều gì đó đang mách bảo cô rằng cô không nên tiếp xúc với những người đàn ông khác.
Tô Thành Hải cũng không ngờ răng cô sẽ từ chối nhanh như vậy, ông hơi sững người một lúc.
“Sao vậy con? Con không muốn làm quen thêm và người bạn sao?” Tô Thành Hải lên tiếng hỏi cô.
Khuôn mặt Hứa Bích Hoài ngay lập tức lộ ra vẻ đau khổ, đoạn cô trả lời ông: “Ba, con cứ có cảm giác hình như trái tim mình đã thuộc về ai đó, không thể chứa thêm bất kì người nào khác, nếu có thể thì con cũng mong ba hãy tìm người này giúp con”
Tô Thành Hải trông thấy vẻ mặt đau đớn của cô thì chỉ biết bất lực thở dài: “Ba sẽ tìm người này cho con, bây giờ trông con có vẻ không ổn lắm, con quay về nghỉ ngơi trước đi”
Hứa Bích Hoài gật đầu, sau đó liên rời khỏi đây cùng hai cô gái khác.
Tô Thành Hải nhìn vào chiếc vòng kia, khuôn mặt ông chợt có vẻ gì đó sâu xa khó đoán.
“Cất hết số vòng cổ ở đây vào cho tôi, sau này không được để chúng xuất hiện trước mặt cô chủ nữa”
Thủ đô, trụ sở chính của tập đoàn Ninh Vân.
Trong văn phòng, Lạc Tâm dang ngôi trên ghế sô pha, đối diện cô ta lúc này là một người đàn ông tuấn tú, môi đang anh ta nở một nụ cười điềm nhiên, sau lưng là một người thư kí có vẻ cẩn trọng kỹ tính đang đeo một cặp kính râm.
Người nó chính là Công Tôn Ninh.
“Người tôi sắp xếp ở lại Hông Thành để giải quyết Lâm Thanh Diện đã chết rồi, nghe nói là ngã lâu mất mạng, Lâm Thanh Diện đã trở lại Hồng Thành không lâu trước khi người kia chết, chuyện này hẳn là do tên đó làm” Lạc Tâm nói với Công Tôn Ninh.
“Chỉ là một con tốt thí mà thôi, chết thì chết, tôi cũng chẳng mong nhờ vào một kẻ ngu xuẩn như vậy để giết Lâm Thanh Diện, nếu tên đó dễ chơi như vậy thì chuyến đi lần này của tôi chẳng phải sẽ thành ra vô ích sao?” Công Tôn Ninh trả lời cô ta.
“Nhà họ Lâm đã gần như bị chúng ta dôn vào đường cũng rồi, có điều voi dù gây thì vẫn lớn hơn ngựa, muốn giải quyết được nhà họ Lâm thì chúng ta sẽ phải tốn rất nhiều sức” Lạc Tâm lại nói tiếp.
Công Tôn Ninh cười nói: “Bây giờ đang có một cơ hội, có thể giúp chúng ta không cần làm gì nhiêu cũng đánh gục được nhà họ Lâm, có lẽ là ông trời cũng coi khinh nhà họ Lâm, nên mới ban cho chúng ta một cơ hội tuyệt vời như vậy vào đúng lúc này.’
“Cơ hội gì cơ?” Lạc Tâm nghe cũng tập trung lắng nghe hơn.
“Cách đây không lâu có người nắm được kế hoạch cải tạo khu phố cổ trong thủ đô, lợi ích đạt được trong chuyện này là vô cùng to lớn, ngay cả tôi cũng không thể biết được người chịu trách nhiệm cho dự án này là ai, có nghĩa người này có địa vị rất cao, dĩ nhiên đó không phải điều quan trọng, quan trọng là tiếp sau đây người nọ chắc chắn sẽ tìm ai đó để hợp tác hoàn thành việc cải tạo khu phố cổ, ai có thể lấy được cơ hội hợp tác này thì người đó sẽ áp đảo được tất cả các thế lực trong thủ đô này”
“Trong thủ đô hiện nay chỉ có chúng ta là sự lựa chọn hợp lý nhất, nhà họ Lâm thì đang đứng trên bờ vực phá sản, thương hội Thiên Nguyên cũng đã bị tôi hành một lần rồi, chỉ cần chúng ta có thể chớp lấy cơ hội này thì nhà họ Lâm đâu còn là cái thá gì nữa”
Nghe Công Tôn Ninh nói vậy thì hai mắt Lạc Tâm cũng sáng rỡ lên, nhưng ngay sau đó cô ta lại thấy có hơi lo lắng: “Nếu ngay cả anh còn không biết rõ về người kia thì mắc gì họ phải đồng ý hợp tác với chúng ta chứ? Nếu lúc sau người nọ chọn nhà họ Lâm, vậy nhà họ Lâm có thể nhờ cơ hội đó để đảo ngược thế cờ, đến khi đó thì phiên to”
“Cô khoan hãy lo lắng về việc này, người kia định vài ngày sau sẽ tổ chức một buổi tiệc để tìm người hợp tác, ai muốn có được cơ hội này đều có thể tới đó cạnh tranh, cải tạo phố cổ cần phải có một khoản ngân sách khổng lồ, yêu cầu của người phụ trách dự án cũng rất đơn giản thôi, ai bỏ tiền nhiều thì sẽ hợp tác với người đó.”
Công Tôn Ninh cười nói: “Cô thấy ở thủ đô bây giờ còn ai có thể so được với chúng ta không?”
Hồng Thành, Mãn Thiên Tinh.
Lâm Thanh Diện ngồi uông rượu trước quây bar, điện thoại đặt trên mặt bàn.
Ngay lúc này thì chuông điện thoại của anh chợt vang lên, sau khi nhấc máy thì có một giọng nói trâm thấp khỏe khoản vang lên từ đầu dây bên kia:
“Chuyện ở thủ đô đã được sắp xếp ổn thoải, có thể lên đường rồi”