Cô gái giống như tiên nữ giáng trần này chính là Thượng Sam Tinh Vũ trên bức chân dung trong tay của Lâm Thanh Diện.
Chỉ là bức chân dung chỉ thể hiện được một phần nghìn vẻ đẹp của Thượng Sam Tinh Vũ, thậm chí còn không được như thế, đến mức sau khi nhìn thấy người thật Lâm Thanh Diện đã lập tức ngẩn ngơ.
Lâm Thanh Diện đã tiếp xúc với rất nhiều mỹ nữ, nhưng vẻ đẹp của Thượng Sam Tinh Vũ vẫn khiến Lâm Thanh Diện sinh ra cảm giác từng trải rất mạnh, sinh ra một loại cảm giác “người phụ này có lẽ chỉ có ở trên trời.”
Nhưng, rất nhanh anh đã thu lại ánh mắt này của mình, dù sao anh cũng là người đã làm ba, hơn nữa trong lòng anh chỉ có một mình Hứa Bích Hoài, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp chỉ là thêm một chút ngưỡng mộ mà thôi.
Sau khi Thượng Sam Tinh Vũ và ông lão kia nhìn thấy Lâm Thanh Diện, vẻ mặt cũng lộ ra vẻ nghi ngờ, đặc biệt là ánh mắt của Lâm Thanh Diện lúc nhìn Thượng Sam Tinh Vũ khiến Thượng Sam Tinh Vũ hơi cau mày.
“Anh là người của Dược Thần Cốc?” Thượng Sam Tinh Vũ dùng tiếng Trung một cách lưu loát hỏi một câu.
Lâm Thanh Diện đứng lên, gật đầu với cô ta.
“Cô chủ, người này rất có khả năng là kẻ giả mạo, trước đây Dược Thần Cốc đã nói với chúng ta sẽ phái một cao thủ tông sư cảnh đến, tên tiểu tử ngày trông có vẻ bằng tuổi cô, không thể là cao thủ tông sư cảnh.” Ông già đứng bên cạnh Thượng Sam Tinh Vũ nói.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Thượng Sam Tinh Vũ lộ ra một chút cảnh giác, cảm thấy Lâm Thanh Diện thực sự rất có khả năng là kẻ mạo danh.
Lâm Thanh Diện thấy hai người không tin mình, lập tức giải phóng khí thế trên người mình, sau đó đi đên bên cạnh tường, đấm một phát, trên bức tường kia xuất hiện một cái lỗ to bằng nắm tay.
“Bây giờ có thể tin chưa?”
Thượng Sam Tinh Vũ và ông lão kia vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy một màn này, khí thế mà Lâm Thanh Diện thể hiện lúc nãy quả thực chỉ có một cao thủ tông sư cảnh mới có, ông lão kia là một cao thủ tông sư cảnh, đương nhiên sẽ không cảm nhận sai.
“Rõ ràng cậu chỉ bằng tuổi của cô chủ nhà chúng tôi, tại sao lại có thực lực mạnh như vậy, cho dù là thiên tài, sợ là cũng không thể đạt được thực sự của tông sư cảnh ở độ tuổi trẻ như cậu?” Ông già có chút khó tin nói.
Lâm Thanh Diện cười nói: “Dược Thần Cốc của tôi dựa vào luyện đan mà lớn mạnh, muốn dùng đan dược để nâng cao thực lực, chỉ là một chuyện dễ như trở bàn tay, vì vậy tôi đạt được tông sư cảnh ở độ tuổi này, cũng không phải là chuyện không có khả năng.”
Đã muốn giả mạo là người của Dược Thần Cốc, đương nhiên phải giả cho giống.
Hai người nghe thấy vậy cảm thấy có chút đạo lý, sự nghi ngờ với Lâm Thanh Diện cũng giảm đi không ít.
“Dược Thần Cốc quả nhiên danh bất hư truyền, lúc nãy là chúng tôi thất lễ, mong công tử có thể lượng thứ.” Thượng Sam Tinh Vũ rất lịch sự hành lễ với Lâm Thanh Diện.
Nghe thấy cách gọi công tử này, Lâm Thanh Diện đột nhiên có một cảm giác xuyên không, nhưng nghĩ đến cô ta là người của đảo quốc, có thể vẫn chưa quen với cách xưng hô ở thành phố C.
Lâm Thanh Diện cười nói: “Khách khí rồi, đã gặp mặt nhau vậy chúng ta mau lên đường đi đến Dược Thần Cốc thôi, như vậy hai người sẽ nhanh chóng hoàn thành giao dịch với trưởng lão của chúng tôi.”
Nói xong, Lâm Thanh Diện muốn đi ra bên ngoài, lúc này ông già kia lại đảo mắt, sau khi nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, lên tiếng nói: “Tiểu huynh đệ, không cần phải đi vội như vậy, không biết chúng tôi có thể nhìn thấy hàng mẫu đan dược mà chúng tôi cần trước không, sau khi nhìn thấy đi cũng không muộn.”
Lâm Thanh Diện đột nhiên sững sờ, người đàn ông mặc áo choàng đen kia chưa từng nói gia tộc Thượng Sam muốn đan dược gì, cũng không nhắc đến hàng mẫu gì, bây giờ ông già kia lại đòi Lâm Thanh Diện, đương nhiên Lâm Thanh Diện không thể lấy ra được.
Trong lòng anh cảm thấy chắc chắn là người đàn ông mặc áo choàng đen kia cố ý, bây giờ anh chỉ muốn lập tức gọi điện cho Dư Tùng, kêu Dư Tùng đâm lên người đàn ông mặc áo choàng đen kia mấy nhát dao.
“Haha, hàng mẫu tạm thời tôi không mang theo bên người, đợi đi vào trong cốc xem cũng chưa muộn.” Lâm Thanh Diện có chút ngượng ngùng nói.
Ông già lập tức kéo cánh tay của Thượng Sam Tinh Vũ, kéo cô ta về phía sau, nói: “Anh không phải là người mà Dược Thần Cốc phái đến để gặp chúng tôi, thứ chúng tôi cần không phải là đan dược, anh lấy đâu ra hàng mẫu!”
Lâm Thanh Diện lập tức chửi thầm trong lòng, không ngờ không phải người đàn ông mặc áo choàng đen lừa anh mà là ông già này lừa anh.
Anh cứ nghĩ là có thể dùng thân phận của người mặc áo choàng đen kia đi đến Dược Thần Cốc, nhân cơ hội moi được một ít tin tức từ chỗ của hai người này, không ngờ vừa bắt đầu đã bị lộ.
Xem ra anh thật sự không hợp với diễn xuất.
Thượng Sam Tinh Vũ cau mày nhìn Lâm Thanh Diện, hỏi: “Rốt cuộc anh là ai, tại sao phải giả làm người của Dược Thần Cốc, người mà Dược Thần Cốc phái đến đang ở đâu?”
Lâm Thanh Diện bất lực thở dài, trong lòng thầm nghĩ dù sao mình cũng bị lộ rồi, không cần phải giả vờ nữa, trực tiếp ngửa bài.
“Đã bị các người nhìn ra, vậy tôi cũng nói thẳng luôn, người của Dược Thần Cốc kia muốn giết tôi, nhưng lại bị tôi bắt được, tôi hỏi được chuyện giữa các người từ chỗ của anh ta, bởi vì tôi cũng có chút tò mò với Dược Thần Cốc, nên muốn đi cùng các người, các người có thể yên tâm, tôi không hề có ác ý.” Lâm Thanh Diện nói.
Ông già lạnh lùng hừ một tiếng với Lâm Thanh Diện, nói: “Ai biết được cậu có nói thật không, cô chủ, chúng ta mau đi thôi, đề phòng có bẫy.”
Nói xong, ông già muốn dẫn theo Thượng Sam Tinh Vũ rời khỏi đây.
Lâm Thanh Diện lắc đầu, trong nháy mắt đã đi đến cửa, chặn hai người kia lại.
“Nếu như tôi thật sự có mưu đồ gây rắc rối cho hai người, vậy thì lúc hai người đi vào hai người đã trở thành hai thi thể rồi, tôi không muốn kết thù với hai người, chỉ đơn thuần có hứng thú với Dược Thần Cốc kia thôi.”
Đương nhiên, anh còn hứng thú với giao dịch giữa gia tộc Thượng Sam và Dược Thần Cốc, nhưng lại không nói ra.
“Nói dối mà không biết ngượng mồm, dựa vào một tên tiểu tử như cậu cũng muốn uy hiếp chúng tôi, đừng tưởng là cậu đã đạt đến tông sư cảnh là có thể lớn tiếng nói càn!”
Trong mắt của ông lão, Lâm Thanh Diện cho dù ở tuổi này đã đạt đến tông sư cảnh, chắc chắn cũng chỉ mới bước vào tông sư cảnh không lâu, ông ta muốn đối phó với Lâm Thanh Diện có lẽ không phải là chuyện khó.
Vì vậy sau khi thấy Lâm Thanh Diện đang chặn bọn họ lại, ông ta không nói hai lời đã ra tay với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện có chút bất lực, nhìn ông lão đang động thủ, chỉ có thể thờ ơ nói: “Vốn dĩ không muốn làm tổn hại đến hòa khí, nếu như ông đã muốn ra tay vậy thì tôi cũng chỉ có thể không khách khí nữa.”
Năm phút sau.
Thượng Sam Tinh Vũ nhìn thấy ông lão bị Lâm Thanh Diện đánh ngã xuống đất không thể đứng dậy được, khuôn mặt tràn đầy sự ngạc nhiên, bất giác lùi về phía sau mấy bước.
Thực lực của ông lão này tuy không phải là người mạnh mất nhưng cũng là một cao thủ mà người người ngưỡng mộ, không ngờ ông ta ba hạ gạt hai đã bị Lâm Thanh Diện đánh bại, đều này khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
Lâm Thanh Diện quay đầu lại cười với cô nói: “Cô yên tâm, tôi thật sự không có ác ý, tôi chỉ muốn nói rõ ràng mọi chuyện, cứ để hai người đi như vậy không hề thích hợp, hai người muốn đi đến Dược Thần Cốc tố cáo tôi, vậy thì sẽ không được hay.”
Thượng Sam Tinh Vũ nghe thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, tạm thời có chút dở khóc dở cười, nhưng sau khi chứng kiến thực lực của Lâm Thanh Diện, cô cảm thấy Lâm Thanh Diện nói không sai, nếu như Lâm Thanh Diện thực sự muốn giết bọn họ, có lẽ bọn họ đã chết rồi.
Ông lão bị Lâm Thanh Diện đè trên mặt đất vô cùng ngạc nhiên, thực lực mà chàng trai trẻ này thể hiện, chỉ sợ đã đuổi kịp gia chủ ở trạng thái tốt nhất.
Nhưng so sánh với gia chủ khi ở trạng thái tốt nhất, tên tiểu tử này còn kém hơn rất nhiều….
Nghĩ đến đây, ông lão không khỏi rùng mình, dường như nhớ lại chuyện đáng sợ gì đó.