La Cương chết, đẩy toàn bộ bữa tiệc lên cao trào, tất cả người đến nhà họ Lâm tham gia bữa tiệc đều bị thực lực Lâm Thanh Diện thể hiện ra làm cho rung động, nhất là tiếng khóc đau thấu tim gan của người nhà họ La kia, khiến cho tất cả mọi người hiểu được, cho dù là gia tộc lợi hại đến chừng nào, hễ là người đến gây phiền phức cho nhà họ Lâm, đều sẽ không có kết quả tử tế.
Tất cả người của giới võ đạo ở đây đã có loại dự cảm, không quá ba ngày, cái tên Lâm Thanh Diện này sẽ thay thế La Cương, trở thành cái tên làm người ta kính sợ nhất trong giới võ đạo Giang Bắc.
Mà bây giờ Lâm Thanh Diện cũng mới hơn hai mươi tuổi, so với thực lực của Lâm Thanh Diện, điều này còn khiến người ta cảm thấy sợ hãi hơn rất nhiều, dù sao ai cũng không thể đoán trước, rốt cuộc Lâm Thanh Diện sẽ phát triển đến trình độ nào.
Nét mặt người của nhà họ La tràn đầy ủ rũ mang thi thể của La Cương rời khỏi khu nhà tổ của nhà họ Lâm, Lâm Thanh Diện sắp xếp người mau chóng thu dọn bừa bộn trong khu nhà chính, bữa tiệc tiếp tục tiến hành, rõ ràng nhiệt tình của mọi người tăng rất nhiều so với trước đó.
Lâm Thanh Diện mượn cơ hội này tuyên bố với tất cả mọi người, ai còn muốn đến nhà họ Lâm gây phiền phức, anh sẽ tiếp đón tới cùng, nhưng cái giá mà đối phương phải trả, sẽ chính là tính mạng của mình.
Không có người nào hoài nghi sức mạnh ẩn chứa trong câu nói này của Lâm Thanh Diện, đệ nhất giới võ đạo Giang Bắc cũng đã chết trong tay Lâm Thanh Diện, ít nhất ở Giang Bắc đã không còn ai có thể làm đối thủ của Lâm Thanh Diện rồi, muốn đến nhà họ Lâm gây phiền phức, chắc chắn đều là đầu óc có vấn đề.
Sau khi giao lưu với mọi người một lát, Lâm Thanh Diện giao nhiệm vụ tiếp đón những khách khứa này cho ông Độ, còn mình thì đi về phía khu nhà Hứa Bích Hoài ở.
Trận chiến lần này, nếu như chỉ là chiến đấu bình thường, Lâm Thanh Diện sẽ cảm thấy rất nhẹ nhàng, cũng sẽ không có bất kỳ áp lực gì, nhưng sau đó La Cương uống Khai Dương Hợp Khí Đan, khiến cho Lâm Thanh Diện không thể không dùng toàn bộ sức mạnh, đánh ra một đòn mạnh nhất của mình, nếu không hôm nay anh thật sự thua ở trong tay La Cương.
Lúc này Lâm Thanh Diện cũng thấy trong người sinh ra cảm giác trống rỗng, sức nặng hao hết, khiến anh cảm thấy bước đi cũng nhẹ nhàng hơn rồi.
Đánh một trận với La Cương làm cho Lâm Thanh Diện biết được giới hạn thực lực của mình rốt cuộc ở mức độ như thế nào, La Cương uống Khai Dương Hợp Khí Đan, được xưng là Tông Sư cảnh vô địch, ông ta vẫn thua trong tay Lâm Thanh Diện, nói rõ Lâm Thanh Diện lúc này mới thật sự nằm ở trạng thái Tông Sư cảnh vô địch.
Điều này lại càng khiến cho Lâm Thanh Diện cảm nhận được chỗ lợi hại của huyền kình, rõ ràng anh mới là huyền kình đại thành mà đã mạnh mẽ đến mức có thể coi khinh Tông Sư nội kình, nếu anh tu luyện đến huyền kình viên mãn, vậy sẽ đạt đến cảnh giới như thế nào?
Đồng thời Lâm Thanh Diện cũng ý thức được, có đôi khi sức mạnh bên ngoài cũng có thể chi phối kết quả một trận chiến.
La Cương chỉ uống một viên thuốc nho nhỏ đã có thể khiến thực lực của mình tăng vọt trong nháy mắt, nếu người chiến đấu với La Cương là một cao thủ cùng trình độ với anh, vậy chắc chắn cao thủ này sẽ chết rất thê thảm.
Mặc dù đan dược này có tác dụng phụ rất đáng sợ, nhưng không thể phủ nhận giá trị tồn tại của thứ này.
Hơn nữa Lâm Thanh Diện từng có kinh nghiệm uống đan dược kéo dài tính mạng, ba viên thuốc cứu tính mạng anh kia khiến anh ý thức được, có được đan dược, vậy thì không cần để ý đến tác dụng phụ nữa rồi.
Nghĩ đến đây, trong đầu Lâm Thanh Diện hiện ra cảnh tượng toàn thân ướt nhẹp cùng Lương Cung Nhạn Sương ở trong phòng tắm kia.
Khi Lâm Thanh Diện đang đi về phía trước, có hai bóng người xuất hiện trước mặt anh, chính là hai người Dư Kình Thương và Vương Dã.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy hai người bọn họ, trên mặt nở một nụ cười, cất lời: “Hai vị ăn ngon chứ, nếu có chỗ nào chiêu đãi không tốt, vẫn mong hai vị thứ lỗi.”
Lúc này ánh mắt Dư Kình Thương nhìn Lâm Thanh Diện chứa đầy nghiêm túc, đã sớm không còn là ánh mắt nhìn một người bề dưới như khi vừa mới đến.
Lúc đầu ông ta cho rằng Lâm Thanh Diện không đánh lại La Cương, có thể đứng ra thể hiện oai phong của Chúng Thần Điện một chút, lại không ngờ La Cương uống Khai Dương Hợp Khí Đan, mà điều khiến ông ta không ngờ đến nhất chính là Lâm Thanh Diện lại giết chết La Cương đã uống Khai Dương Hợp Khí Đan.
Chuyện này đã vượt xa dự liệu của ông ta, tất nhiên kế hoạch lúc trước của ông ta cũng bị nhỡ nhàng rồi.
“Lâm Thanh Diện, cậu thật sự không cân nhắc gia nhập Chúng Thần Điện chúng tôi sao? Nhìn cuộc chiến vừa rồi của cậu, tôi cảm thấy chúng tôi thật sự vô cùng cần cao thủ như cậu.” Dư Kình Thương lên tiếng.
“Ừm, chỉ sợ những người vừa xem tôi chiến đấu kia đều sẽ nói như vậy.” Lâm Thanh Diện nói.
Dư Kình Thương lập tức lúng túng, thực lực Lâm Thanh Diện thể hiện ra quả thật vượt ra khỏi tưởng tượng của ông ta, vì vậy nói chuyện cũng không suy nghĩ, lại kéo Chúng Thần Điện đứng ngang hàng với những gia tộc cổ võ đó.
“Tôi biết bây giờ muốn cậu gia nhập vào chúng tôi rất khó khăn, nhưng cậu đừng tưởng cậu có thực lực như vậy thì đã có thể không đặt Chúng Thần Điện chúng tôi ở trong mắt.”
“Ở trong Chúng Thần Điện, người có thể đánh bại cậu cũng không ít, trình độ này của tôi cũng chỉ là chân chạy vặt mà thôi, hơn nữa cậu cũng không phải là thiên tài siêu cấp duy nhất trên thế giới này, nơi đó của chúng tôi cũng có sự tồn tại đạt đến Tông Sư cảnh ở độ tuổi giống như cậu, trong bọn họ có người còn lợi hại hơn cậu.”
“Cường giả, cuối cùng sẽ đi cùng với cường giả, Chúng Thần Điện mới là điểm đỗ cuối cùng của cậu. Mặc kệ cậu có tiếp nhận lời mời của chúng tôi hay không, tôi cũng muốn tặng cho cậu một câu, có một số vận mệnh, là tránh cũng không được.”
Dư Kình Thương nói vài câu thấm thía với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện mỉm cười chắp tay với Dư Kình Thương, không nói gì, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Dư Kình Thương và Vương Dã nhìn bóng hình Lâm Thanh Diện biến mất tại một khu nhà khác, đều cảm thán không thôi.
“Dư trưởng lão, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Vương Dã lên tiếng hỏi.
“Đi thôi, chúng ta chắc chắn không cách nào mời được thằng nhóc này rồi, xem ra muốn khiến cho Lâm Thanh Diện gia nhập vào chúng ta, cũng chỉ có thể để mấy lão già kia ra tay.” Dư Kình Thương nói xong, trên mặt nở một nụ cười trêu tức.
…
Trong phòng, Lâm Thanh Diện nhìn thấy Hứa Bích Hoài đang canh giữ ở bên cạnh chiếc nôi, nét mặt chăm chú nhìn Lâm Nhất Nặc đã ngủ say, mỉm cười đi đến.
Hứa Bích Hoài ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Thanh Diện, hỏi: “Vừa rồi bên ngoài xảy ra chuyện gì? Em nghe hình như rất hỗn loạn, không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có chuyện gì, một chút phiền phức nhỏ mà thôi, đã giải quyết rồi.” Lâm Thanh Diện cười nói.
“Vậy là tốt rồi, anh mau đến xem, dáng vẻ Nặc Nặc ngủ rất giống anh nha.” Hứa Bích Hoài nói.
Lâm Thanh Diện đi đến bên cạnh chiếc nôi, cúi đầu nhìn chằm chằm Lâm Nhất Nặc, cười nói: “Khi anh ngủ có dáng vẻ thế này à? Sao lại cảm thấy ngốc như vậy chứ.”
Hứa Bích Hoài lườm Lâm Thanh Diện, cất lời: “Quả thật là giống như đúc, nếu anh không tin, tối nay em chụp lại cho anh xem.”
Lâm Thanh Diện cười ha ha, kéo Hứa Bích Hoài vào trong ngực mình, nói: “Tin tin tin, lời nói của vợ anh, anh còn có thể không tin sao.”
Dư Kình Thương nói không sai, quả thật cường giả thích đi chung với cường giả, nhưng đối với Lâm Thanh Diện mà nói, chỉ cần hai người Hứa Bích Hoài và Lâm Nhất Nặc có thể bình an, vậy là đủ rồi.
Đây mới là thứ mà anh thật sự muốn bảo vệ.