Mộng Tích Vân thân là mẫu thân dĩ nhiên cũng là liên tục than thở hảo nhi tử, lại hiếu kính cho nàng đồ tốt như vậy.
Sau khi ba nữ nhân đồng loạt ăn vào vạn năm trân châu, riêng mình phát ra quang thải rực rỡ., trong nháy mắt hết thảy cảnh vật xung quanh đều trở nêm ảm đạm rất nhiều.
Mộng Tích Vân vốn chính là một mỹ nhân, mặc dù đã có hơn 40 tuổi nhưng vẫn bảo dưỡng được không tệ, thoạt nhìn bất quá ba mươi mấy tuổi, chính là niên kỷ có phong vận mười phần, hôm nay sau khi phục dụng vạn năm trân châu, khí chất làn da nâng cao một bước, làm cho nàng lộ ra vẻ đoan trang trang nhã, quý khí mười phần, một chút cũng không hiện lên già nua, ngược lại càng giống là thục phụ ba mươi, xinh đẹp vô cùng.
Bạch Vũ Tích vốn là nữ tử xinh đẹp người thấy người yêu, hiện tại trở nên càng hâm kiều mỵ mê người, gương mặt kia phảng phất có thể chảy ra nước, trở nên càng thêm sáng loáng động lòng người, khí chất so với trước kia tăng lên không chỉ một bậc. Nếu như lúc trước nàng được coi là một mỹ nữ nhất lưu, vậy nàng hiện tại coi như cực phẩm mỹ nữ hàng thật giá thật.
Vi Đại Nhi biến hóa cũng rất lớn, quyến rũ gợi cảm ở trước kia cũng đã đủ hấp dẫn nam nhân, hiện tại vô luận là tướng mạo hay vóc người lại tỏa ra quang thải, quả nhiên là cực phẩm vưu vật trong tưởng tượng của tất cả nam nhân, làm cho người ta có một loại vọng động không nhịn được muốn đem nàng ôm vào trong ngực hảo hảo xâm phạm một phen.
- Mẹ nuôi, ngươi... Ngươi trở nên thật là đẹp.
Bạch Vũ Tích nhìn Mộng Tích Vân tán thán nói.
Vi Đại Nhi ở một bên cũng kinh tán:
- Đúng vậy mẹ nuôi, ngươi đẹp đến để cho người ta đố kỵ rồi.
Ở trong thời gian Lăng Tiếu rời đi, Vi Đại Nhi cũng nhận Mộng Tích Vân là mẹ nuôi. Ai bảo Lăng Tiếu một mực gọi nàng là tỷ tỷ, vậy dứt khoát liền làm "Chị kết nghĩ" của hắn đi!
- Hai nha đầu ngốc, các ngươi so với mẹ nuôi càng thêm xinh đẹp, mẹ nuôi già rồi.
Mộng Tích Vân bị khen đến hơi có chút đỏ mặt, nếu như giờ phút này có gương, nàng nhất định phải hảo hảo tường tận xem xét một phen có phải là thật biến thành trẻ tuổi xinh đẹp hya không, dù sao nàng đã cảm thấy Bạch Vũ Tích cùng Vi Đại Nhi thật sự trở nên càng thêm hấp dẫn rồi.
Phượng Tiêm Vận ở một bên thấy biến hóa của tma nữ, không khỏi nghĩ đến vạn năm trân châu kia mà Lăng Tiếu cho nàng còn chưa có phục dụng.
- Các nàng đều biến đẹp, trở về ta cũng phải biến thành xinh đẹp một chút, không thể để cho các nàng so sánh đi xuống.
Phượng Tiêm Vận ở trong lòng thầm nghĩ.
Nữ nhân đều có lòng so sánh ganh đua, Phượng Tiêm Vận là một nữ nhân bình thường, tựa nhiên cũng không muốn thua kém so với người khác.
Lăng Tiếu nhìn bộ dạng mấy người phụ nhân nói chuyện vơi nhau rất là vui vẻ hạnh phúc, hắn rất thức thời xoay người đi ra khỏi phòng.
Ở ngoài sân, một đầu đại hắc hùng cao một thước rưỡi đang chở một gã tiểu tử nghịch ngợm đang đàu giỡn, mà ở bên cạnh hắc hùng này còn đi theo mấy người hầu, tựa hồ đều sợ tiểu gia hỏa kia từ trên lưng hùng ngã xuống.
Khi Lăng Tiếu đi ra, đầu hắc hùng kia bộ pháp cồng kềnh chạy tới chỗ Lăng Tiếu.
Tiểu Lăng Thiên ở trên lưng hùng vui vẻ kêu lên:
- A a, tiểu Hắc thúc ngươi chạy quá chậm, cùng Tiểu Kim thúc kém quá xa..
Hắc Hùng đi tới trước mặt Lăng Tiếu, lẽ lưỡi liền muốn hướng mặt của Lăng Tiếu liếm tới, Lăng Tiếu chỉ có thể lấy tay che một chút, khiến nó liếm ở trên tay, tiếp theo sờ đầu Hắc Hùng nói:
- Tiểu Hắc mấy năm không gặp đã cao như vậy rồi, cũng là lúc cho ngươi tăng lên một chút.
Dứt lời, Lăng Tiếu lấy ra một viên tam giai thú đan Thổ thuộc tính bỏ đến trước mặt Hắc Hùng.
- Phụ thân, đây là cái gì, phát sáng lộng lẫy thật là đẹp mắt a, ta cũng muốn.
Tiểu tử ở trên lưng hùng hỏi.
- Cái gì đều có phần của ngươi, mau xuống đây, bằng không ngã xuống cũng đừng khóc nhè.
Lăng Tiếu tức giận giáo huấn.
- Tiểu Hắc thúc khá tốt, hắn sẽ không để ta ngã đâu.
Tiểu tử nhíu lại lỗ mũi nói.
Lúc này, Hắc Hùng đem viên thú đan này nuốt xuống.
Tiếp theo, Hắc Hùng ngửa mặt lên trời trường khiếu một tiếng, một đoàn quang vựng thổ hoàng sắc nở rộ mà ra, một thân khí thế của nó bỗng nhiên tăng trưởng.
Tiểu tử ở trên lưng Hắc Hùng không kịp đề phòng bị khí thế của Hắc Hùng chấn bay ra ngoài.
- Tiểu thiếu gia!
Độc Ưng cùng Lý Cuồng Hổ kinh hô một tiếng, hướng phương hướng tiểu tử đuổi tới
Bọn họ cũng không muốn thấy tiểu tử ngã đau.
Ai ngờ bọn họ còn không có chạy được mấy bước đã bị một cỗ khí thế giam cầm lại.
- Không có chuyện gì, để hay đi ddi.
Bọn họ mới vừa muốn phản kháng lại truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Lăng Tiếu.
Độc Ưng cùng Lý Cuồng Hổ thật sự không rõ thiếu gia bọn họ vì sao ác tâm như vậy, lại tùy ý để nhi tử của mình té ngã, bọn họ không khỏi nghi ngờ:
- Chẳng lẽ tiểu thiếu gia không phải là ruột thịt của thiếu gia sao?
Song, thời điểm bọn họ vừa mới dâng lên ý nghĩ này, lập tức lại bỏ đi.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy tiểu tử bị ngã ra mấy thước xa bò dậy rồi, vuốt vuốt cái mông kia nói:
- Tiểu Hắc thúc thật là xấu, đem cái mông của nhân gia đều ngã đau.
Độc Ưng cùng Lý Cuồng Hổ không khỏi có chút trợn tròn mắt!
Một cái hài tử mới một tuổi rưỡu bị ném đến nặng như vậy, ít nhất cũng phải gãy tay đứt chân đi, bằng không cũng phải khóc lớn một trận mới đúng, nhưng mà tiểu gia hỏa kia chỉ là nhăn lỗ mũi một cái, sờ sờ cái mông, lại chuyện gì cũng không có.
Bọn họ không khỏi thầm than ở trong lòng:
- Không hổ là chủng loại của thiếu gia, quả nhiên bất đồng với người thường.
Lăng Tiếu không có để ý đến cái nhi tử yêu nghiệt này của chính mìn, mà là nhìn Hắc Hùng đang tiến giai.
Hắc Hùng này là hắn trước kia ở trong Hoang Tùng sơn mạch đích thân đỡ đẻ, đáng tiếc cha mẹ của nó bị dong binh giết, nó thiếu chút nữa bị người khác bắt tới làm thú sủng, may là được hắn đoạt trở lại.
Mấy năm hắn rời đi vẫn là giao cho Bạch Vũ Tích trông chừng nó.
Hiện tại nó đã là nhị giai linh thú, sau khi nuốt vào tam giai thú đan hẳn có thể ngưng kết thành thú đan trở thành tam giai linh thú.
Chỉ thấy nó càng không ngừng dùng song chưởng vỗ vào bộ ngực, trong miệng phát ra từng đạo tiếng gào thét.
Người ở trong viện tử bị nó kinh động đến.
Một lúc lâu sau, Hắc Hùng rốt cuộc ngừng tiếng gào thét.
Nó từ nguyên lai là cao một thước rưỡi biến thành cao hai thước rưỡi, một thân bộ dạng hùng tráng rất là uy vũ, một thân da lông đen nhung nhung lộ ra vẻ đen nhanh sáng loáng.
Nó càng không ngừng lẽ lưỡi liếm tay của Lăng Tiếu, một bộ dáng lấy lòng.
- Tốt lắm Tiểu Hắc, sau này ngươi có thể trở nên càng cường đại hơn, đi sang một bên chơi đi.
Lăng Tiếu vỗ vỗ lồng ngực của Hắc Hùng nói.
Tiếp theo, Lăng Tiếu mặt nghiêng về phía Độc Ưng nói:
- Độc Ưng, Cuồng Hỏ để cho bát tướng tới đây tập hợp, thuận tiện ngay cả Lãnh Xà cũng mang tới đây.
- Vâng thiếu gia!
Hai người cung kính khom người lập tức đi triệu tập người.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK