Cho dù hắn lựa chọn cái gì, ở trong lòng Lăng Tiếu vẫn ủng hộ hắn.
Ngay sau đó, hắn lại bảo cho đám người Vân Mộng Kỳ và Ngọc Nhu Phỉ nói lại những chuyện đã phát sanh trong thời kỳ hơn mười năm.
Hai nàng đại bộ phận thời gian đều ở trạng thái bế quan, do đó lại không hiểu nhiều lắm. Cuối cùng vẫn là Thường Hạo Hữu, hai huynh đệ Khang Văn cùng Khang Vũ nói cho hắn về phần lớn tình huống.
Khi hắn nghe được có người phát tán lời đồn nói hắn bị đưa vào Loạn Táng Không Gian, Lăng Tiếu liền cảm giác được chuyện chính mình xảy ra sự việc khẳng định không thoát được quan hệ cùng người của Thiên Long Môn.
Mà trước đây tại Môn Nội thì người hắn đắc tội chính là Hạ Sơn và Phương Bất Nhị. Trừ bọn họ có động cơ hại hắn ra, Lăng Tiếu không nghĩ ra còn có bất luận kẻ nào.
- Nhất định là hai lão thất phu này. Mẹ nó, sớm biết như thế thì vừa rồi liền phế đi lão gia hỏa kia!
Lăng Tiếu mắt lóe lên lộ rõ ý định giết người mà nói lẩm bẩm.
Ngày đó chuyện Lăng Tiếu bị cuốn vào Loạn Táng Không Gian cũng vẻn vẹn có số ít người biết, hơn nữa đều là thủ hạ của hắn. Hắn khả không tin đây là quỷ làm bên trong chuyện này.
Tất nhiên vị Thần Vương nào có thể gia nhập vào trên núi của hắn, đều phải trải qua Lăng Thần phê chuẩn cùng thủ tục sau khi hắn thử dò xét rồi mới cho phép, về mức độ trung thành tuyệt đối không cần hoài nghi.
Lăng Tiếu hiểu rõ đến bây giờ người của phái Thần Thể càng ngày càng kiêu ngạo. Lăng Thần làm Môn Chủ tính tình có lẽ hơi yếu đuối một chút. Nếu như lại tiếp tục như vậy, chỉ sợ thật sự trước tiên phải thay đổi Môn Chủ.
Chỉ tiếc số người Kim Tộc giỏi về quản lý cũng không nhiều, chỉ sợ thay đổi cá nhân khác tới đều không nhất thiết có thể chèn ép được người của phái Thần Thể. Hơn nữa đối phương cũng sẽ không đồng ý để Môn Chủ một mực chọn ra từ người Kim Tộc a!
Lăng Tiếu vốn không muốn quản việc này, nhưng mà hắn thân là một phần tử của Kim Tộc nên lại không thể không quản. Huống chi mối thù Phương Bất Nhị cùng Hạ Công hại hắn không thể không báo!
Vừa nghĩ tới đây thì ngoài điện vang lên một tràng âm thanh tiếng cười sang sảng
- Tiếu đệ ngươi đã trở về cũng không phái người cho ta biết một tiếng, vẫn là không thèm nhìn đến Môn Chủ ta này a!.
Người mới tới rõ ràng là Thiên Long Môn chủ Lăng Thần cùng với Tiêu Trân Thải đi theo phía sau hắn.
Lăng Thần chính là Môn chủ của Thiên Long Môn, vai vế giống như hắn mà trực tiếp tìm đến nơi này tới chỗ Lăng Tiếu đã là hạ mình rất nhiều.
Nhưng mà, hắn cũng không chú ý được nhiều như vậy. Lăng Tiếu đã trở về, trong lòng hắn liền rơi xuống một viên tảng đá lớn.
Đương nhiên, hắn sai khiến cho đám người Lăng Cương che chở Lăng Tiếu chu toàn, thế nhưng mà cuối cùng vẫn xảy ra chuyện. Điều này làm cho hắn bị các bậc trưởng thượng trong tộc dạy bảo một phen, khiến cho hắn một mực hoảng sợ không thôi.
Mà những năm gần đây phái Thần Thể càng tỏ ra kiêu ngạo, điều này làm cho hắn càng là bề bộn vội vàng đến không biết như thế nào cho phải.
Hắn không thể không nhớ nhung thời gian Lăng Tiếu tọa trận tại tông môn a!
Chỉ cần có Lăng Tiếu tọa trận ở đó, những người đó của phái Thần Thể cũng không dám kiêu ngạo như vậy.
- Tham kiến Môn Chủ!
Đoàn người tiến lên cung kính hỏi han đối với Lăng Thần.
Người trên núi Lăng Tiếu ai nấy đều cảm giác được mặt mũi rạng ngời!
Môn Chủ đã đích thân tới tới thăm hỏi Phong Chủ của bọn họ, đây chính là vinh quang không có có bao nhiêu người có thể được nhận a!
Lăng Tiếu trong lòng vẫn còn tức giận. Lăng Thần đường đường là một Môn Chủ, đối với chuyện xảy ra trên núi của hắn khẳng định là rõ như lòng bàn tay. Vậy mà vừa rồi vẫn còn để xảy ra đánh nhau mà Lăng Thần lại không hề phái người đến ngăn cản. Nếu không phải hắn trở về kịp thời, chỉ sợ tiểu điện này của hắn đều phải bị người ta hủy đi rồi, mà ngọn núi này cũng bị người khác chiếm.
- Khó trách một mực đều không thể trừng trị được phái Thần Thể a!
Lăng Tiếu ở trong lòng thất vọng đối với Lăng Thần mà thở dài tự nhủ.
Lăng Thần cũng nhìn ra sắc mặt Lăng Tiếu không được tốt. Biết hắn hôm nay tới nơi này ít nhiều bao nhiêu hơi có hiềm nghi nói vuốt đuôi. Nhưng mà hắn cũng bất đắc dĩ có nỗi khổ trong lòng a!
Đám người Lăng Tiếu đón Lăng Thần cùng Tiêu Trân Thải vào bên trong nói chuyện.
Lăng Thần phát hiện thực lực Lăng Tiếu lại liền nhảy hai bậc đạt tới cảnh giới Cao Giai Thần Vương, lúc này liền bị hăm dọa sợ mất mật!
- Tiểu tử này rốt cuộc được cơ duyên nghịch thiên nào mà lại thăng bậc tiến Giai nhanh như vậy!
Lăng Thần giật mình la lên ở trong lòng.
Vốn Lăng Tiếu ở trong tộc cũng có được tư cách ngang vai ngang vế cùng hắn, chính là thấy Lăng Tiếu tốc độ thăng bậc tiến Giai như vậy, đến khi Lăng Tiếu phản hồi quay về trong tộc, e rằng khẳng định hắn phải nhận được sự ủng hộ của tất cả trưởng lão trong tộc a!
Phỏng đoán vị trí tộc trưởng tương lai chỉ sợ đều phải rơi xuống trên đầu Lăng Tiếu.
Nghĩ tới đây, Lăng Thần liền cảm giác hôm nay trực tiếp tìm đến Lăng Tiếu là đáng giá.
Tất nhiên bởi hắn xem ra, địa vị trong tộc càng cao, lại được càng nhiều trưởng lão trong tộc ủng hộ mới là chính đạo.
- Mấy năm nay ngươi vắng mặt rất nhiều người đều lo lắng cho ngươi a!
Lăng Thần nhìn Lăng Tiếu mà thở dài nói.
Lăng Tiếu gật đầu đáp
- Đúng vậy, nếu không phải ta kịp thời trở về, vậy cái địa phương nho nhỏ của ta đây đều bị người khác chiếm rồi!.
Lăng Thần cũng nghe ra Lăng Tiếu nói câu này là có hàm ý khác, lúc này phẫn nộ quát
- Công Tôn Dương rất kỳ cục, trở về ta sẽ lập tức triệu tập Trưởng Lão Hội, nhất định phải nghiêm trị hắn!.
Lăng Thần chỉ nhắc đến Công Tôn Dương mà không đề cập tới Hạ Công, Lăng Tiếu càng là thất vọng.
Nếu đổi là hắn, hắn đâu cần triệu tập trưởng lão hội phát bực ấy làm gì. Cứ trực tiếp phái người bắt giữ bọn họ, lập tức sai khiến Hình Đường tiến hành nghiêm nghị xử trí đối với hai người bọn họ. Như thế mới có khả năng đạt mục đích có thể kinh động sợ hãi kẻ khác, càng có khả năng thể hiện uy nghiêm không thể xâm phạm của Môn Chủ một tông môn của hắn. Tất nhiên việc này nói như thế nào cũng đều có lí cả.
Mà Lăng Thần đệ trình đến Trưởng Lão Hội, đây không phải là mở đường cho người ta chuẩn bị bóp méo sự thật sao?
Huống chi trong Trưởng Lão Hội còn có gần nửa là trưởng lão của phái Thần Thể, phe phái Kim Tộc chưa chắc chiếm ưu thế gì.
Lăng Tiếu ở trong lòng thầm thở dài tự nhủ
- Xem ra việc này còn phải dựa vào chính mình đi giải quyết a!.
- Đúng rồi, hơn mười năm trước kẻ xông tới giết ngươi chính là người của U Ảnh Ám Sát Đoàn, nhưng đã bị người ta tiêu diệt. Không biết ai mới là kẻ mua hung thủ giết ngươi. Nhưng mà... Chúng ta suy đoán có thể là bên kia làm, chỉ là không có chứng cớ thôi.
Lăng Thần lộ ra vẻ nghiêm trọng mà nói.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK