Mục lục
Truyện: Thần Khống Thiên Hạ nữ thần - Lăng Tiếu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Lăng Tiếu lên tiếng nói:

- Ngươi ngồi xuống đi.

- Nô tỳ không dám!

Cô gái kia khẽ mở miệng nói.

Lăng Tiếu hết chỗ nói rồi, hóa ra nữ nhân này thật đem nàng làm thành nha hoàn của hắn rồi.

- Ngươi tên là gì?

Lăng Tiếu hỏi.

- Nô tỳ Bạch Vũ Tích.

Thiếu nữ đáp.

- Vũ Tích, tiểu vũ làm cho người ta tiếc, tên rất không sai, cũng rất phù hợp với ngươi.

Lăng Tiếu cười khẽ khen nói, bỗng nhiên hắn có chút nói:

- Vũ Tích tiểu… Vũ Tích cô nương, ngày đó ta chỉ là không ưa Lý Quang Ngâm làm việc ác, cho nên xuất thủ giáo huấn hắn một chút, cũng không phải là cố ý muốn cứu ngươi, cho nên ngươi không cần để trong lòng, chuyện ngày đó coi như xong, ngươi cũng không cần làm nô tỳ cho ta, huống chi tiền cũng không phải là của ta đấy, nếu như ngươi thật muốn báo đáp ta mà nói…, sau này hai ta liền là bằng hữu, ngươi nói phải không?

Lăng Tiếu mới vừa nói xong, Bạch Vũ Tích lần nữa quỳ xuống, nàng khẽ nấc nói:

- Vũ Tích đã sớm lập xuống trọng thệ, nếu ai giúp ta an táng mẫu thân của ta, ta liền làm nô tỳ cho hắn, nếu như thiếu gia khăng khăng không cần nô tỳ mà nói…, như vậy… Như vậy nô tỳ chỉ có lấy cái chết để báo đáp ân tình của thiếu gia.

- Này, hãn, ngươi nữ nhân này, cái gì lời thề chó má, ta không muốn ngươi làm nô tỳ của ta không phải là tốt sao? Chúng ta có thể làm bằng hữu a, ngồi ngang hàng, nói chuyện trời đất, tham khảo nhân… Hảo bằng hữu tham khảo võ công a.

Lăng Tiếu thật sự đối với thiếu nữ cố chấp này hết chỗ nói rồi, phải giải thích một phen, ngay cả 'Tham khảo nhân sinh' kia đều muốn nói ra khỏi miệng, may là kịp thời đổi lời rồi.

Bạch Vũ Tích nghe xong lời của Lăng Tiếu, lại là không nói, chỉ là càng không ngừng khóc thương tâm.

Lăng Tiếu phải lần nữa cầu trợ mẫu thân của hắn.

- Tiếu nhi, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi nói với nương một chút.

Mộng Tích Vân cũng không hiểu quan hệ của hai người, nghe đến không hiểu ra sao.

Cho nên Lăng Tiếu vô cùng đơn giản đem chuyện nói một lần. Chỉ nói là tự mình vô cùng tùy ý giúp đỡ Bạch Vũ Tích một phen, mà Bạch Vũ Tích bây giờ muốn tới thực hiện lời thề của nàng, muốn làm nô tỳ cho hắn.

Lăng Tiếu không nhịn được nói ở trong lòng:

- Chẳng lẽ lão tử nhân phẩm đại bạo phát, tùy tiện một cái vưu vật đều coi trọng chính mình, còn phản đối hay sao?

Mộng Tích Vân tổng coi như là hiểu, đối với Bạch Vũ Tích khuyên nói:

- Tiểu cô nương ngươi thật tính toán cả đời đi theo Tiếu nhi nhà ta sao?

Bạch Vũ Tích kiên định gật đầu nói:

- Vâng, phu nhân, cả đời này Vũ Tích nguyện ý làm nô tỳ cho thiếu gia, làm trâu làm ngựa, tuyệt đối sẽ không đổi ý.

- Vậy cũng tốt, ta liền thay Tiếu nhi nhận lấy ngươi, sau này ngươi chính là người của Lăng gia chúng ta, bất quá không phải là nô tỳ, mà là con gái nuôi của ta, ngươi có bằng lòng hay không?

Mộng Tích Vân nắm tay của Bạch Vũ Tích hiền lành nói.

- Con gái nuôi?

Lăng Tiếu cùng Bạch Vũ Tích đều kinh ngạc.

Một bàn cơm thịnh sọn được bày lên, người một nhà đều ngồi ở trước bàn, còn nhiều thêm một cô gái thẹn thùng động lòng người, tổng cộng bốn người vui cười vừa ăn vừa nói chuyện.

Một nhà Lăng Chiến đã thật lâu chưa cao hứng như vậy!

Ngay cả Lăng Chiến cái hán tử cả ngày mặt mày buồn bực, hôm nay cũng khó có được lộ ra nụ cười vui mừng.

Lăng Tiếu giơ chén rượu lên hướng người một nhà cười nói:

- Từ hôm nay trở đi Vũ Tích chính là con gái nuôi của nương ta, là con gái nuôi của cha ta, là muội muội kết nghĩa của ta, chúng ta bốn người chính là người một nhà, hi vọng mọi người có thể yêu thương lẫn nhau đến vĩnh viễn, uống một chén này.

Dứt lời, Lăng Tiếu ngửa đầu nâng cốc uống hết. Có một cái muội muội xinh đẹp như vậy, Lăng Tiếu là vui vẻ phát ra từ nội tâm.

- Đúng, đúng, Tiếu nhi nói đúng, chúng ta người một nhà đều muốn yêu thương lẫn nhau đến vĩnh viễn:

- Mộng Tích Vân nhìn thoáng qua nhi tử, hiển nhiên bị lời của con làm cảm động, vội vàng che mặt nâng cốc mà uống. Nàng thật không thể tin được đay là nhi tử của nàng, bởi vì từ sau khi khi kinh mạch của nhi tử bị phế, trở nên trầm mặc ít nói, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, chỉ càng không ngừng nghĩ tới như thế nào một lần nữa trọng tân huyền lực, mà nửa tháng này nàng nhận thức được nhi tử của nàng trở nên sáng sủa hẳn lên, nàng là cảm thấy cao hứng từ trong lòng.

Lăng Chiến mỉm cười một cái, cũng nâng cốc lên uống.

Bạch Vũ Tích e thẹn mà đem rượu lên uống, sau đó cầm lấy bầu rượu rót cho ba người, mọi người cũng không cự tuyệt.

Bạch Vũ Tích cầm lấy rượu của Mộng Tích Vân, hai đầy gối quỳ trước Mộng Tích Vân:

- Mẹ nuôi, Vũ Tích kính rượu mẹ.

- Tốt, tốt, mẹ nuôi cũng không có cái gì đưa cho ngươi, cái kim quyền này mặc dù không phải là vật danh quý gì, nhưng mà đã theo ta nhiều năm, hôm nay liền đưa cho ngươi, sau này người chính là con gái tốt của mẹ nuôi rồi.

Mộng Tích Vân một mực đều mơ đến có một nữ nhi, đáng tiếc sau khi Lăng Chiến bị phế, năng lực cũng bị ngăn trở rồi, hôm nay cuối cùng đạt được ước muốn, nàng cũng thật là cao hứng.

Bạch Vũ Tích cũng không từ chối, bái tạ đem kim xoa thu lấy, tiếp theo lại kính rượu với Lăng Chiến, cuối cùng cũng kính rượu với Lăng Tiếu.

Bạch Vũ Tích mấy chén uống xuống, khuôn mặt kia đã đỏ bừng không dứt, nàng đi tới trước mặt Lăng Tiếu, đang muốn quỳ xuống, Lăng Tiếu lại là dẫn đầu ngăn cản nàng nói:

- Ta và ngươi là huynh muội, cần gì phải đa lễ như vậy, một chén này của ngươi ca uống, về phần lễ vật thì hôm khác sẽ cấp cho ngươi.

Dứt lời Lăng Tiếu ngửa đầu nâng cốc uống cạn.

Ai ngờ, Lăng Tiếu vừa mới buông Bạch Vũ Tích ra, hai đầu gối của nàng lại quỳ xuống:

- Thiếu gia chính là ân nhân của nô tỳ, hôm nay mặc dù phu nhân thu ta làm con gái nuôi, nhưng mà ở trong lòng nô tỳ, thiếu gia đã là chủ nhân của ta, mẫu thân của ta từ nhỏ đã dạy ta, ân một giọt nước báo đáp bằng dòng suối, thỉnh thiếu gia không nên cự tuyệt nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc thiếu gia chu đáo.

- Như vậy sao được, mau đứng lên cho ta, sau này chúng ta là huynh muội, sao có thể để cho ngươi làm nô tỳ của ta được.

Lăng Tiếu vội vàng khoát tay nói.

Ai ngờ, Bạch Vũ Tích cư nhiên lại muốn khóc lên.

- Quên đi, Tiếu nhi, nếu Vũ Tích có lòng như vậy, ngươi liền tùy nàng hầu hạ ngươi đi, dù sao chúng ta vốn hẳn nên có thị nữ, chỉ là…

Mộng Tích Vân ở bên cạnh khuyên.

Lăng Tiếu bất đắc dĩ gật đầu:

- Tốt lắm, tốt lắm, Vũ Tích mau dậy đi, sau này không thể động một chút liền quỳ xuống, nếu không ta trực tiếp đem ngươi đuổi ra khỏi nhà, ai cũng không ngăn cản được ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK