Mục lục
Truyện: Thần Khống Thiên Hạ nữ thần - Lăng Tiếu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến lực chồng lên gấp ba mươi lăm lần, uy lực càng thêm khủng bố, mây mù trên thiên không vạn lý đều bị đánh tan không còn bóng dáng.

Kim mao dựng đứng, hổ văn sí vẫy động, sư hổ sử dụng thiên phú thần thông của mình nghênh đón.

Thực lực nó vượt trên Lăng Tiếu, khi dốc hết toàn lực uy lực đương nhiên đáng sợ hơn trước đó.

Long ngâm sư hống va chạm nhau, chấn đến phiến hư không muốn biến thành hư vô.

Lăng Tiếu lao tới trước mặt sư hổ, trọng quyền mang theo ám kình tầng năm oanh ra, muốn đem sư hổ đánh bại dưới quyền kình.

Cặp hổ văn sí như vũ khí công kích lợi hại nhất, không ngừng vẫy động, giống như cao thủ tuyệt thế đang vũ kiếm, quần chiến cùng Lăng Tiếu, mà đuôi của nó thường xuyên quét ngang, muốn cho Lăng Tiếu một kích trí mạng.

Kinh nghiệm chiến đấu của Lăng Tiếu vô cùng phong phú, tốc độ không thua kém sư hổ, thân thể không ngừng nhảy lên, trọng quyền mang theo long đầu phóng ra, tuy bị sư hổ va chạm đánh bay mấy lần nhưng cũng đem nó đánh cho da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa.

Một người một thú quần chiến suốt một ngày trên không trung, đều dùng lực đối chiến, đánh đến tối tăm trời đất, song phương đều bị tổn thương.

- Chết tiệt, bổn vương không đánh với ngươi nữa!

Sư hổ chiến lâu không thắng, không làm gì được Lăng Tiếu, lập tức sinh ra ý rút lui, rống lớn một tiếng quay đầu rời đi.

- Muốn chạy trốn không có cửa, ngươi thuộc về bổn cung chủ!

Lăng Tiếu cười to, trong tay hiện ra Kim Long thương.

Hắn chỉ dùng thân thể thật khó thể chiến thắng đầu sư hổ cường đại này, chỉ phải sử dụng vũ khí khiến nó phải nếm mùi vị càng thêm khó quên mới được.

Lăng Tiếu dùng tốc độ cao nhất đuổi theo sư hổ, Kim Long thương tạp xuống thân thể khổng lồ của nó.

Hổ văn sí của sư hổ đúng là thiên sí, tốc độ nhanh tới mức làm người cứng lưỡi, công kích của Lăng Tiếu chưa đến nó đã biến mất tại chỗ, bay vượt ngoài ngàn thước.

- Thật làm cho bổn cung chủ càng ngày càng thích!

Lăng Tiếu nhủ thầm một tiếng, tốc độ tăng lên ba mươi lăm lần, giống như lưu tinh rơi xuống, nhanh đến mức làm người khó thể nắm giữ được.

Mặc dù như thế hắn vẫn không thể rút ngắn được khoảng cách.

Một người một thú đi qua đem linh thú chung quanh hoảng sợ chạy loạn, chỉ có linh thú cao giai phát ra tiếng gào thét bất mãn.

Cũng may sư hổ không dám chạy tới địa bàn của linh thú cường đại hơn, bằng không cả nó lẫn Lăng Tiếu đều bị tai ương.

- Nhân loại đáng chết, bổn vương đã nói không đánh nữa, ngươi còn đuổi theo làm gì, đừng tưởng rằng bổn vương thật sự sợ ngươi!

Sư hổ thật buồn bực quát.

Nó đã sinh tồn mấy ngàn năm, vẫn lần đầu tiên bị chật vật như thế.

- Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn thần phục bổn cung chủ, bổn cung chủ bỏ qua cho ngươi!

Lăng Tiếu đáp.

- Hỗn đản, bổn vương làm sao có thể thần phục nhân loại hèn mọn như ngươi!

Sư hổ hổn hển mắng một câu, tốc độ tăng lên kéo xa Lăng Tiếu.

- Ta kháo, thật sự thiên phú dị bẩm, tốc độ này chỉ sợ ngay cả linh thú phong hệ cùng giai cũng kém hơn đi.

Lăng Tiếu hưng phấn thét lớn, sau đó hắn lấy ra hai viên đan dược cao giai tăng tốc nuốt vào.

Tốc độ của hắn trực tiếp thăng lên gấp năm lần, đã tăng lên tới gấp bốn mươi lần, quả thật đủ so sánh với bán thánh, trong nháy mắt đi ra khoảng cách vạn dặm.

- Ta xem ngươi trốn đi đâu!

Lăng Tiếu cười to một tiếng, Kim Long thương nện xuống đuổi ép không khí chung quanh tán loạn, một đầu chân long hướng sư hổ giáng xuống.

- Thật bức bổn vương quá đáng, bổn vương liều mạng với ngươi!

Sư hổ cảm nhận được uy áp từ sau đánh úp lại, biết khó thể thoát khỏi nhân loại kia dây dưa, chỉ có thể quay lại chiến đấu, muốn đem nhân loại cắn nuốt.

Phanh!

Hổ văn sí một kích bị vỡ, chân long lao xuống, đem thân hình khổng lồ của nó va chạm xuống núi cao vạn thước bên dưới.

Oanh long!

Thân hình khổng lồ trực tiếp san bằng vài ngọn núi cao, vô số bụi mù bốc lên, vô số đá vụn vẩy ra, vô số linh thú sợ hãi kêu rống bỏ chạy.

Lăng Tiếu một chiêu thắng lợi, được thế không buông tha, thức thứ nhất trong Phách Long thương cuồng oanh xuống.

Nhất thời cả vùng trời như quần long cùng vũ, uy thế nghịch thiên, linh thú trong phạm vi vài vạn dặm đều bị bổn nguyên áp chế, giống như gặp được thú hoàng thân lâm, phủ phục nằm xuống.

Hống!

Sư hổ chật vật bò lên trên mặt đất, thân thể hiện lên vết thương, máu tươi không ngừng bắn ra, nó tức giận ngửa mặt lên trời gào thét, hơn mười đầu sư hổ biến ảo bay ra.

Đây quả thật giống như Lăng Tiếu thi triển Vô Cực Phân Thân Thuật không khác chút nào.

Lăng Tiếu kinh ngạc:

- Đây…chẳng lẽ là thiên phú thần bí của linh thú biến dị?

Hắn thoáng chần chờ, đồng dạng hóa thân thành hơn mười thân ảnh đem đàn hư ảnh sư hổ đánh xơ xác.

Sư hổ quần chiến cùng Lăng Tiếu một lúc, trên người thêm vài vết thương dữ tợn, nhưng nó vẫn lộ ra ý chí chiến đấu bất khuất, không ngừng bày ra sát thuật liều lĩnh.

- Chết tiệt, bổn vương nhất định phải ăn ngươi!

Sư hổ không cam lòng gào thét, liều lĩnh cắn thẳng tới ngay mặt Lăng Tiếu.

Nó đã tính toán liều mạng với Lăng Tiếu.

- Hắc hắc, muốn ăn bổn cung chủ, đời này ngươi không cơ hội!

Lăng Tiếu cười lạnh, không hề né tránh, Kim Long thương đâm thẳng qua, một đầu chân long rít gào lao đi.

Ngay khi Kim Long thương đánh tới, sư hổ đột nhiên chuyển phương hướng bỏ chạy.

- Ta kháo, còn tưởng rằng ngươi không sợ chết, nguyên lai cũng là kẻ nhát gan, ha ha, như vậy thì dễ làm!

Lăng Tiếu cười mắng một tiếng, lập tức truy theo.

Cuối cùng sư hổ vẫn bị Lăng Tiếu đánh gãy hổ văn sí, thân hình thêm vài đạo vết thương, đã sắp chết.

Lăng Tiếu dùng Kim Long thương điểm vào trán sư hổ hỏi:

- Ngươi có bằng lòng thần phục hay không?

- Bổn…bổn vương dù phải chết cũng không thần phục nhân loại hèn mọn như ngươi!

Sư hổ hữu khí vô lực nói.

- Ta vốn là thái tử Long tộc, ngươi đi theo ta cũng không làm nhục tới ngươi!

Lăng Tiếu chấn động cánh tay quát, thân hình tràn ngập long khí, hoàng uy hướng sư hổ áp tới.

Ánh mắt sư hổ co rụt lại, nó mơ hồ thấy được kim long hướng vào nó không ngừng rít gào, khí thế khiến nó sợ hãi, không tự chủ được thần phục.

- Ngươi…ngươi là nhân loại sao lại là thái tử Long tộc đâu, làm sao có thể đâu…

Ban đầu sư hổ còn có chút giãy dụa, không muốn thừa nhận việc này, cuối cùng hoàn toàn sụp đổ:

- Ta…ta nguyện ý đi theo thái tử!

Lăng Tiếu thở nhẹ một hơi, cùng đầu sư hổ này đại chiến một ngày một đêm, rốt cục đã có thu hoạch.

Nếu sư hổ đã lựa chọn thần phục, vậy hãy để cho nó cường đại hơn đi!

Lăng Tiếu lấy ra một viên thú đan kim hệ bát giai, đây là khi Bại Gia Tử rời đi lưu trữ lại cho Kim Sắc Lang Vương, hiện tại đưa cho sư hổ sử dụng trước.

Bản thân Bại Gia Tử là hoàng tử của bộ tộc Kỳ Lân, đi theo Lăng Tiếu xông pha bên ngoài, bộ tộc Kỳ Lân đưa cho hắn thật nhiều thú đan, Kim Sắc Lang Vương là tiểu đệ của hắn, tự nhiên cũng lưu cho lang vương không ít chỗ tốt.

Viên thú đan bát giai đê cấp kia là do Bại Gia Tử lưu cho Kim Sắc Lang Vương sử dụng khi tiến tới bát giai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK