- Sư tỷ, muộn như vậy còn có việc sao?
Lăng Tiếu trấn định hỏi thăm, trong nội tâm thầm hô:
- Chẳng lẽ gần đây ta rất đào hoa sao?
Ngọc Liệt Diễm bước tới trước người Lăng Tiếu, nhìn thấy khóe miệng của hắn còn lưu lại vết máu, tâm hồn thiếu nữ run lên
- Sư đệ, ngươi không biết làm như vậy rất ngu sao? Có cần thiết đổi mạng như vậy không?
Lăng Tiếu cười nhạt, nói:
- Cảm tạ sư tỷ quan tâm, sư đệ không có ngu như vậy đâu, trên đời này còn có rất nhiều chuyện ta cần phải làm, nói thí dụ như nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt với sư tỷ, điều tra chân lý nhân sinh...
Ngọc Liệt Diễm nghe Lăng Tiếu nói lời này thì sắc mặt đỏ lên, đôi mắt dễ thương dò xét Lăng Tiếu, dường như muốn nhìn rõ hắn.
- Chẳng lẽ thằng này không có chút việc gì sao?
- Sư đệ đã lịch sự tao nhã như vậy thì tốt rồi, không bằng chúng ta bây giờ tìm nơi phong hoa tuyết nguyệt đi.
Ngọc Liệt Diễm tới gần ôm cánh tay Lăng Tiếu, giọng nói ỏn ẻn làm nam nhân mềm nhũn.
Lăng Tiếu cảm thụ được bộ ngực phong mãn của Ngọc Liệt Diễm, làm cho người ta cảm thấy thích thú, trong lúc nhất thời có cảm giác tâm tình rối loạn.
- Nữ nhân này đúng là muốn lấy mạng già của mình mà, so với Đại Nhi còn yêu tinh hơn nhiều.
Lăng Tiếu thầm hô một tiếng, nhanh chóng vận chuyển Tam Phân Quy Nguyên Khí giúp mình bảo trì thanh tỉnh, bằng không thực sự bị nữ nhân này ăn không còn xương cốt.
- Nếu sư tỷ có thịnh tình như thế, sư đệ từ chối thì bất kính!
Lăng Tiếu giả bộ làm ra bộ dáng hưởng thụ vô cùng, ôm eo nhỏ nhắn của Ngọc Liệt Diễm một cái, sau đó hôn nàng.
- Sư đệ, ngươi thật là xấu, sư tỷ còn không phải nữ nhân tùy tiện.
Ngọc Liệt Diễm có chút giãy dụa thoát khỏi ôm ấp của Lăng Tiếu, mang theo hơi ánh mắt hơi tức giận nhìn qua Lăng Tiếu, ánh mắt của nàng phong tình vạn chủng.
Tuy nói Ngọc Liệt Diễm nhìn qua nhiệt tình như lửa, trên thực tế Lăng Tiếu biết rõ nàng trời sinh mị cốt, mà không phải là người trời sinh dâm đãng.
- Sư tỷ nói cũng phải, sư đệ cũng không phải nam nhân tùy tiện.
Lăng Tiếu mang theo nụ cười xấu xa nhìn qua Ngọc Liệt Diễm, trong nội tâm nói thầm:
- Dám đùa giỡn ta, đêm nay ta ăn ngươi.
- Khanh khách, ánh mắt sư đệ ngươi thật hư.
Ngọc Liệt Diễm cười duyên một tiếng, thân thể nhanh chóng biến mất, rời đi.
Lăng Tiếu tươi cười tà mị, phong thuộc tính quán chú vào chân, liền đuổi theo Ngọc Liệt Diễm.
Lăng Tiếu cố ý chiếm chút tiện nghi của Ngọc Liệt Diễm, miễn cho nàng đùa giỡn với hắn như trai tơ, vậy thì quá biệt khuất.
Ngọc Liệt Diễm cũng không nghĩ tới tốc độ của Lăng Tiếu lại nhanh như vậy, chỉ một lát đã tói sát nàng, bàn tay lại ôm eo nàng lần nữa.
- Tốt rồi sư tỷ, đi vội vã như vậy làm gì, chúng ta lại tâm sự mà!
Hai mắt Lăng Tiếu không khách khí nhìn nhìn nàng, sau đó ôm chặt Ngọc Liệt Diễm vào trong ngực của mình.
Ngọc Liệt Diễm cũng không có giãy dụa, bộ ngực sữa của nàng áp vào ngực của Lăng Tiếu.
- Sư đệ ngươi thật là xấu.
Ngọc Liệt Diễm gương mặt ửng hồng nói ra, sau đó còn nói:
- Muốn ăn sư tỷ có thể, nhưng mà ngươi đánh tháng một người mới được.
Lăng Tiếu vừa muốn nói chuyện, hắn nhíu mày nhìn qua một hướng.
Một đạo thân ảnh lao thẳng tới Lăng Tiếu cùng Ngọc Liệt Diễm.
- Chậc chậc, thật sự là tốt cho đôi cẩu nam nữ!
Người đi tới chính là Hoàng Dật Phong, gương mặt anh tuấn của hắn biến thành vặn vẹo đáng sợ.
Hắn đã mất đi tư cách theo đuổi tiểu sư muội, vừa vặn mang mục tiêu dời lên người Ngọc Liệt Diễm, nhưng không ngờ nữ nhân này lại thông đồng với nam nhân mình thống hận nhất, trong lòng của hắn khó chịu tới cực điểm.
- Sư huynh, ngươi nói lời này là sai rồi....
Ngọc Liệt Diễm cũng không có tức giận, ngược lại cười nói.
- Sư muội, ngươi đi theo tên sắp chết này làm gì, chẳng lẽ ngươi không biết đi theo sư huynh ta đây mới là lựa chọn tốt sao?
Hoàng Dật Phong nghe Ngọc Liệt Diễm giọng dịu dàng, cảm thấy toàn thân như mềm nhũn ra, lập tức cảm giác chiếm giữ cường đại xuất hiện, loại vưu vật này nhất định phải lấy tới tay.
- Nếu sư huynh ưa thích, sư đệ tặng cho ngươi là tốt rồi.
Lăng Tiếu mắt hổ nhìn qua, buông Ngọc Liệt Diễm nói ra.
Nói đùa, Ngọc Liệt Diễm này chính là hoa hồng có gai, liếc mắt đưa tình còn được, thời điểm chính thức xách thương xung trận, không bị nàng bẻ gãy thương mới là lạ.
- Xem như ngươi thức thời, ngươi chỉ còn sống ba ngày, lão tử cũng không làm khó ngươi, cút đi cho ta.
Hoàng Dật Phong tươi cười đắc ý, giống như hắn đang tưởng tượng cảnh Ngọc Liệt Diễm hầu hạ dưới háng của hắn.
- Sư đệ ngươi... Ngươi thực nhẫn tâm không quan tâm ta sao?
Ngọc Liệt Diễm trong mắt đầy ẩn tình, giọng nói lộ ra ủy khuất vô hạn.
Lăng Tiếu chỉ cảm thấy lòng mềm nhũn, thiếu chút nữa đã bị Ngọc Liệt Diễm mê hoặc, lúc này thu liễm tâm thần cười nói:
- Sư tỷ nói giỡn, dùng dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của sư tỷ, nam nhân nào nhìn thấy cũng trìu mến vạn phần, sư đệ thực lực hèn mọn, còn chưa xứng với sư tỷ, chỉ có sư huynh tráng niên tuấn tài, là một đôi ông trời tác hợp cho sư tỷ đấy.
Dứt lời Lăng Tiếu lập tức tiến vào trong bóng tối.
Hoàng Dật Phong nghe lời này đại hỉ, thầm nghĩ:
- Tiểu tử này đúng là thức thời.
Ai ngờ Ngọc Liệt Diễm tức giận dậm chân một cái, nhẹ mắng một câu "Người nhát gan vô dụng", sau đó biến mất trong bóng tối, chỉ còn lại có Hoàng Dật Phong đứng nguyên tại chỗ, nhanh nắm chặt nắm đấm, trong mắt đầy oán hận.
...
Ba ngày trôi qua trong chớp mắt, trong ba ngày này Lăng Tiếu đều đi dạo trong thành trì này, rỗi rãnh dư thời gian thì ngồi xuống chờ thòi gian trôi qua.
Từ khi Vân Mộng Kỳ xuất hiện quan tâm hắn, tâm kết trong lòng hắn triệt để mở ra, chỉ cần nhanh chóng tiến giai, được tông chủ tán thành, vậy hắn kết hợp với Vân Mộng Kỳ không phải là chuyện khó.
Nhưng làm cho Lăng Tiếu kỳ quái chính là Băng Nhược Thủy, cô nàng này không phải vẫn hận hắn hay sao? Chẳng lẽ bởi vì hận sinh yêu, thực sự có ý với hắn, rõ ràng cho hắn một viên Tam phẩm Băng Tâm Đan.
Phải biết rằng Tam phẩm đan dược cực kỳ trân quý, thường nhân cũng không phải tùy tiện tìm được.
Bên kia Liễu Đông vẫn chú ý hành tung của Lăng Tiếu, ba ngày qua Lăng Tiếu xác thực không khác gì người thường, cũng không có phát độc thân vong, lúc này nói chuyện với sư phó, hỏa độc mất đi tác dụng.
Đương nhiên Chư Như Thường cũng biết tin tức này, sắc mặt của hắn rất khó coi, trong nội tâm chán ghét Lăng Tiếu tới cực điểm.
Vốn Lăng Tiếu là do Nam Cung Thường Nhạc phái tới hiệp trợ hắn luyện chế Băng Hàn Đan, thế nhưng mà Chư Như Thường có ý kiến khá lớn với Lăng Tiếu, Lăng Tiếu tự nhiên sẽ không dùng mặt nóng úp mông lạnh, huống chi hắn còn có một sư thúc khác là Dương An cùng và sư huynh Triêu Nam Tiên ở đây, cũng không cần đi ra bêu xấu.
Nhưng mà chuyện này không có ý nghĩa một tháng của Lăng Tiếu nhẹ nhõm vượt qua, hắn đã giúp Quý Viêm Chiếu giải trừ hỏa độc thì cả đám chấp sự trưởng lão đều biết rõ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK