Lăng Tiếu không giải thích được ý tứ của Mộc Hòe, bất quá lại nghĩ tới lúc trước theo như lời của hắn thì nhi tử Cát Tiêu Chấn từng là đệ tử của Mộc Kỳ phong.
Chẳng lẽ sư phụ biết tin tức về Cát Tiêu Chấn?
Lăng Tiếu rất muốn hỏi, nhưng mà do dự một chút cũng không có hỏi.
Bất quá Lăng Tiếu vẫn là đề nghị sư phụ hắn nói, đem Cát Đồ trở thành chấp sự nội môn cũng có thể, nưng mà đừng bắt buộc bọn họ tới tông môn, bởi vì bọn họ đã có thói quen ở phủ thành chủ, muốn rời đi chỉ sơ cngx không nỡ, điểm này hi vọng Cát Đồ chính mình có thể tự làm chủ.
Mộc Hòe đối với cái yêu cầu này của đồ đệ tự nhiên không phản đối, không do dự liền đáp ứng.
Đồng thời, Lăng Tiếu cũng để cho Mộc Hòe ra mặt đem Chu Hoành Lâm, Phó Tường Trung hai người tìm đến, sau đó lại để cho Cát Đồ lên tông môn một chuyến, đem chuyện hắn sát hại Bàng Quân phụ tử giải thích rõ ràng.
Mặc dù Lăng Tiếu cho rằng mọi người đều biết rõ, nhưng có một số việc vẫn là phải nói cho rõ ràng, tránh cho Nam Cung Thường Nhạc nói đệ tử của hắn bị chết oan uổng.
Hết thảy chuyện bàn giao rõ ràng, Mộc Hòe cũng để cho người đem Lăng Tiếu trọng tân một chỗ tu luyện thanh u.
...
Một ngày sau, trên đại điện Tử Thiên tông.
Chư Như Thường cả người hết sắc tiều tụy quỳ ở trong đại điện, bốn phía thì ngồi đầy trưởng lão các phong.
Vân Hùng ở thượng thủ mở miệng hỏi:
- Chư trưởng lão ngươi phát ra triệu tập lệnh là vì chuyện gì?
- Van xin tông chủ giết đệ tử Lăng Tiếu của Mộc Kỳ phong, hắn giết hại nội môn chấp sự Bàng Quân của Dược phong, hôm qua lại ở Dược phong quát tháo sát hại môn hạ đệ tử Liễu Đông của ta, kính xin tông chủ chủ trì công đạo.
Chư Như Thường bi thiết cầu khẩn nói.
Vân Hùng khẽ nhăn mày một chút nhìn về phía Nam Cung Thường Nhạc nói:
- Nam Cung trưởng lão, chuyện này ngươi cũng đã biết?
Nói như vậy, chuyện tình xảy ra ở các phong đều có thể do phong chủ của các phong tự hành xử lý, nếu như xử lý không được mới để cho trưởng lão hội thương nghị, cho nên Vân Hùng mới có câu hỏi này.
Nam Cung Thường Nhạc đơn giản đem chuyện ngày hôm qua nói một lần, cuối cũng nói:
- Lăng Tiếu đã không phải là đệ tử của bổn phong, cho nên Chư sư đệ mới triệu tập tông chủ cùng với chư vị trưởng lão đến chỗ này chủ trì công đạo.
Hôm quá hắn bị Lăng Tiếu ở bên kia không nhìn đã muốn hoàn toàn đoạn tuyệt một chút ân nghĩa thầy trò cuối cùng rồi.
- Mộc trưởng lão, Lăng Tiếu nhưng trở lại dưới phong của ngươi rồi?
Vân Hùng đem ánh mắt bỏ lên trên người Mộc Hòe hỏi.
- Hồi bẩm tông chủ, Lăng Tiếu quả thật đã trở lại hơn nữa hắn cũng thừa nhận Bàng Quân phụ tử là hắn giết chết!
Mộc Hòe đứng ra đáp.
Đang ở thời điểm Vân Hùng muốn đập bàn, Mộc Hòe lại nói tiếp:
- Bất quá Mộc Hòe cho là Bàng Quân phụ tử này quả thật đáng chết, hơn nữa Liễu chấp sự của Dược phong cũng nên chết.
- Mộc trưởng lão ngươi nói gì, chẳng lẽ ngươi cũng nói Chư Như Thường ta cũng nên chết?
Chư Như Thường tức giận nhìn chằm chằm vào Mộc Hòe quát lên.
Thực lực cảu hắn mặc dù không bằng Mộc Hòe, nhưng mà thân phận Tam phẩm Luyện dược sư của hắn cũng không thấp hơn so với Mộc Hòe, huống chi ở đây có nhiều trưởng lão như vậy, hắn không có là Mộc Hòe dám làm gì hắn.
Mộc Hòe khinh thường nhìn thoáng qua Chư Như Thường, tiếp theo hướng về Vân hùng ở thượng tọa nói:
- Tông chủ, chư vị trưởng lão xin chờ một chút, ta sẽ chứng minh cho mọi người xem lời nói của ta là không sai.
Dứt lời, Mộc Hòe đi ra đại điện, không đầy một lát lại lần nữa trở lại trong đại điện.
Đồng thời phía sau hắn còn đi theo hai người.
Đây rõ ràng chính là Cát Đồ cùng cháu gái Cát Bối Hân của hắn.
Sau đó Mộc Hòe hướng lên Vân Hùng nói lên thỉnh cầu, hi vọng để cho chấp sự Chu Hoành Lâm cùng với Phó Tường Trung của Dược phong tìm đến.
Lúc này, tất cả mọi người đều đã đến đủ.
Chu Hoành Lâm cũng Phó Tường Trung không nghĩ tới chỉ giúp Liễu Đông một lần lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, không cần hỏi liền toàn bộ nói ra.
Lúc này sắc mặt của Chư Như Thường trở nên tái nhợt không thôi.
Hắn không nghĩ tới cái đệ tử không thành khí kia cư nhiên lại không chịu nổi như thế.
Lúc này không còn mặt mũi tiếp tục ngốc ở trong đại điện nữa, muốn xám xịt rời đi.
Ai ngờ, kế tiếp lời nói của Mộc Hòe lại làm cho hắn lần nữa lưu lại.
Ai có thể nghĩ đến Liễu Đông ngu xuẩn như vậy, nhiều người làm chứng như vậy cư nhiên lại dám nói xấu Lăng Tiếu.
Sau khi hắn chết cũng không được chôn cất ở trong Tử Thiên tông, đã chết lại vẫn bị trục xuất tông môn, thi thể bị ném đi cho linh thú ăn.
Nam Cung Thường Nhạc không nghĩ tới là có kết quả như thế, một cỗ áy náy xông lên đầu, hắn biết mình trách lầm Lăng Tiếu rồi, bất quá thân là nhất phong chi chủ, cho dù làm sai một chút cũng sẽ không có người dám nói gì, hắn cũng sẽ không hướng về phía một cái đệ tử bị trục xuất khỏi sơn phong mà nói xin lỗi.
Song, Chư Như Thường lại càng không có mặt mũi đứng ở chỗ này nữa.
Hắn náo lên động tĩnh lớn như vậy, vốn tưởng rằng đồ đệ của mình là bị chết oan, nhưng mà sự thật là đồ đệ của hắn chết cũng chưa hết tội a!
Liền ở lúc Chư Như Thường muốn rời đi đại điện, Mộc hòe nhưng gọi hắn lại nói:
- Chư trưởng lão, ngươi oan uổng cho đệ tử của ta xong rồi cứ như vậy rời đi sao?
Trong lòng Chư Như Thường hoảng hốt, thấp thỏm nói:
- Ta... Ta thật là cũng không biết tình hình.
Quả thật, hắn cũng bị đồ đệ của mình lừa gạt đến thảm.
- Hừ, lười so đo với ngươi, bất quá Chư trưởng lão ngươi vẫn là trước không nên đi, ta còn có lời muốn nói.
Mộc Hòe hừ lạnh một tiếng, tiếp theo hướng Vân hùng ở thượng tọa nói:
- Tông chủ, đệ tử Lăng Tiếu của Mộc Kỳ phong chúng ta muốn xin khảo hạch chân truyền đệ tử, khẩn cầu tông chủ phê chuẩn.
Vân Hùng sửng sốt một chút hỏi:
- Khảo hạch Chân truyền đệ từ? Tiểu tử kia đạt tới Linh Sư giai rồi?
- Đã đạt đến Linh Sư giai rồi!
Mộc Hòe đắc ý cười một tiếng, tiếp đó còn nói:
- Bất quá hắn xin khảo hạch không phải là thân phận võ giả, mà là xin khảo hạch thân phận Luyện dược sư.
Lời này vừa ra, trong lòng Nam Cung Thường Nhạc cười khổ:
- Nên tới vẫn là muốn tới a.
Lúc trước Lăng Tiếu tu luyện nhị phẩm đan dược đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh, hiện tại đột phá đến Linh Sư giai khẳng định có thể luyện chế Tam phẩm đan dược, mà Lăng Tiếu lựa chọn khảo hạch đẳng cấp Luyện dược sư chính là muốn hạ mặt mũi của Dược phong bọn hắn.
Đây là để cho người khác đều cho rằng Dược phong đường đường lại đem Tam phẩm Luyện dược sư đuổi ra khỏi ngoài sơn phong, hơn nữa còn trẻ tuổi như thế, tiền đồ khẳng định bất khả hạn lượng, thật sự là cử chỉ không sáng suốt.
Điểm này Nam Cung Thường Nhạc tựa hồ đã sớm nghĩ tới.
Vân Hùng liếc mắt nhìn Nam Cung Thường Nhạc một cái mới nói:
- Chuẩn Lăng Tiếu xin khảo hạch, tốt lắm, không có việc gì thì toàn bộ lui ra đi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK