- Ha ha, ngươi lừa ta, nam nhân nào không thích nữ nhân xinh đẹp, lúc đó ngươi cũng không phải thấy ta xinh đẹp mỹ lệ mới muốn ta làm nữ nhân của ngươi sao, bây giờ ta đã biến thành lão thái bà, ngươi còn thích ta sao, nhưng mà... Chúng ta bây giờ chỉ là bằng hữu, ta dùng thân phận bằng hữu tận lực giúp đỡ ngươi!
Ngọc Nhu Phỉ lộ ra nụ cuời thê lương.
Gặp phải trangj thái như vậy, nàng phát hiện nàng đã sớm sinh ra hảo cảm với Lăng Tiếu, nhưng mà nàng vãn không đối mặt mà thôi, không cam lòng dễ dàng khuất phục Lăng Tiếu, đột nhiên nàng hối hận không có hoan ái với hắn, ít nhất... Để nàng biết rõ tư vị làm nữ nhân là như thế nào.
Bây giờ đột nhiên sắp già chết đi thì nàng lại hối hận.
Lăng Tiếu hét to một tiếng:
- Ngươi dừng lại cho ta!
Ngay sau đó tất cả chiến lực bạo tăng, cả người hóa thân long nhân, lúc này chấn tay của Ngọc Nhu Phỉ ra.
Ngọc Nhu Phỉ bị thời gian xâm nhập, thực lực của nàng suy giảm nhiều, mà Lăng Tiếu có Lục Ông cung cấp lực lượng nên sinh mệnh lực vẫn tràn đầy.
- Chính ngươi đi thôi, ta chỉ sợ khó ra khỏi tầng tám này!
Ngọc Nhu Phỉ cúi đầu nhìn qua tay của mình trở nên khó coi, nước mắt càng không ngừng chảy xuống.
Một cường giả tuyệt thế thời khức đối mặt với già yếu cũng cảm thấy khó tiếp nhận được.
Lăng Tiếu tiến lên ôm đem Ngọc Nhu Phỉ vào lòng, thâm tình nói:
- Ta dù không phải người tốt lành gì, nhưng ta đã nói muốn ngươi làm nữ nhân của ta, dù ngươi bây giờ là lão thái bà thì ta vẫn muốn ngươi.
Nói xong hắn nâng mặt Ngọc Nhu Phỉ biến già lên và hôn môi nàng.
Ngọc Nhu Phỉ ngây ngốc, nàng hoàn toàn không nghĩ tới Lăng Tiếu lại mơn trón nàng sau đó, một cảm giác kỳ lạ chạy khắp toàn thân.
- Hắn không chán ghét ta già sao? Cái cảm giác thật kỳ quái, thật muốn tiếp tục như vậy, thế nhưng mà...
Ngọc Nhu Phỉ nhắm mắt lại hưởng thụ, nội tâm yên lặng lại.
Lăng Tiếu ôm lấy Ngọc Nhu Phỉ và một tay đỡ lưng của nàng, tay còn lại chặt vào gáy nàng.
Ngọc Nhu Phỉ tâm tình sớm đại loạn, căn bản không có chút cảnh giác nào, lúc này bị Lăng Tiếu tập kích.
Lăng Tiếu nhìn lòng Ngọc Nhu Phỉ trong lòng, nói:
- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ cho ngươi dung mạo đẹp nhất.
Lăng Tiếu thu Ngọc Nhu Phỉ vào dược đỉnh, lập tức tốc độ cao nhất bay tới bình chướng không gian tầng chín.
- Không đúng, nếu như chỗ nầy có thể gia tốc thời gian kiến người ta tử vong thật nhanh, vì sao sư phụ năm đó lại vượt qua được, còn có các tiền bối từ Linh Huyền đại lục vì sao đi tới Thiên Vực được? Vật cực tất phản, chỗ nầy chắc chắn có linh vật giải quyết ngươi cơ.
Trong đầu Lăng Tiếu suy nghĩ một loại khả năng.
Vì vậy hắn gấp rút lên đường, hắn mở lục đồng tử xem xét tình huống.
Thế nhưng mà hắn liên tục chạy đi một tháng nhưng không thấy cái gì, mà hắn bắt đầu có dấu hiệu lão hóa.
Bởi vì Lục Ông cũng nhận được thời gian xâm nhập, không biện pháp cung cấp lực lượng cho Lăng Tiếu, bằng không nó cũng sẽ như Lăng Tiếu biến thành khô héo chết đi.
- Chẳng lẽ dự đoán của ta sai lầm sao?
Lăng Tiếu ăn một giọt Sinh Mệnh Tuyền Dịch và lo lắng nghĩ thầm.
Lại qua một ngày, hắn bỗng dưng nhìn qua một đám mây trên mấy ngọn núi.
Trong đám mây này khí thế bàng bạc, một thân ảnh hùng vĩ khiến người ta kinh ngạc.
Lăng Tiếu không nói hai lời lao nhanh qua ngọn núi.
Lúc hắn lên núi thì đột nhiên tính mạng suy giảm chậm đi.
Lăng Tiếu đại hỉ.
- Hắn là thuật trời đất xoay chuyển sao?
Lăng Tiếu phát hiện chung quanh có một khối đá, chung quanh không có phát hiện cái gì.
Hắn không tin tà, lại đi vòng quanh đỉnh núi, cảm thấy nhất định có thể tìm được biện pháp giải quyết.
Quả nhiên thời điểm hắn tuyệt vọng thì phát hiện trên vách đá có một linh vật.
Linh vật này cao hai mét, từ lá cây cho tới thân cây đều có hai màu đen trắng, một nửa màu trắng, một nửa màu đen, không bàn mà hợp ý với ngày đêm luan chuyển
Lăng Tiếu nghi hoặc nghĩ thầm:
- Đây là cây duy nhất trong không gian này, chắc chắn có tác dụng trọng yếu, mặc kệ, thử xem.
Nhưng mà Lăng Tiếu còn chưa tới gần, một nguy cơ cực lớn bao phủ nội tâm hắn.
Một bón đen từ trên đầu Lăng Tiếu lao xuống cực nhanh, Lăng Tiếu phản ứng nhanh chóng, trong nháy mắt né qua một bên, cũng xem là cái gì tập kích hắn.
Chỉ thấy một cự ưng to lớn đang gào thét với Lăng Tiếu.
Con cự ưng này thủ hộ linh thụ, lông vũ của nó một nửa đen một nửa trắng, nhìn qua rất yêu dị.
Cự ưng này là bát giai đỉnh phong, xem dáng vẻ là linh thú quang ám biến dị.
Linh thú đáng sợ này có chiến lực kinh người.
Lăng Tiếu cảm thấy da đầu run lên, dựa vào thực lực của hắn muốn đối phó cự ưng này chưa đủ nhìn.
Móng vuốt cự ứng lại chụp vào Lăng Tiếu, móng vuốt sắc bén này so được với thánh khí cao giai, một khi bị chụp chúng thì thân thể sẽ hóa thành huyết vụ.
Lăng Tiếu biết rõ đối phó con linh thú này dựa vào bản thân mình khó thắng được.
Thiên hỏa bộc phát, hỏa diễm hừng hực trùng thiên, Hỏa Kỳ Lân lao thẳng về phía cự ưng.
Mặc kệ là người hoặc linh thú, một khi bị thiên hỏa dính vào thì chỉ có đường chết.
Đây là thứ duy nhất Lăng Tiếu dựa vào bảo vệ tính mạng, nếu như thiên hỏa không đối phó nó được thì hắn xong rồi.
Quả nhiên thiên ỏa của Lăng Tiếu đánh tới thì cự ứng cảm thấy nguy cơ, không dám hạ xuống, miệng nó há to, một đạo phong nhận đen trắng từ trong miệng bắn ra ngoài, đánh tán thiên hỏa của Lăng Tiếu đánh tới, lực lượng tàn dư đánh thẳng vào Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu tránh không kịp, cả bị trùng kích bay ra ngoài ngàn mét, phun ra một ngụm máu tươi.
- Đáng chết, bản cung diệt ngươi!
Lăng Tiếu gào thét một tiếng, tất cả lực lượng hối tụ cùng một chỗ, của hắn điểm vào cự ưng.
Ba lực lượng hội tụ vào nhau, tiếp theo dung hòa làm một, chỉ quang bắn ra ngoài.
Cự ưng cũng không liều mạng, nó muốn tránh né
Thế nhưng mà Tam Phân Thần Chỉ của Lăng Tiếu làm gì dễ tránh như vậy, hắn khống chế chỉ quang trùng kích con cự ưng.
Cự ưng nóng giận, nó vỗ cánh bay cao, trong miệng gào thét, từng đạo lực lượng quang ám bắn ra ngoài, muốn ngăn cản một kích toàn lực của Lăng Tiếu.
Lực lượng cường hoành va chạm với nhau.
Lực lượng của cự ưng cực kỳ hung tàn, rõ ràng hóa giải một kích toàn lực của Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu đương nhiên cũn không có chờ vào một kích này có thể giết cự ưng, hắn bây giờ chỉ là Thánh giả thấp giai, hoàn toàn không cùng cấp bậc với con linh thú này.
Chiêu này của hắn chỉ là kế dụ dịch mà thôi.
Hắn phân tâm nhị dụng, tinh thần lực hóa thành cự trảo chụp thảng vào linh thụ đen trắng bên kia.
Hắn dùng lực lượng cực lớn nhổ lên, phát hiện hắn không thể nhấc gốc linh thụ này lên, chắc hẳn rễ của nó hòa làm một với ngọn núi.
Cùng lúc đó cự ưng đã phá giải công kích của hắn, lại tiếp tục tập kích qua.
Lăng Tiếu quát lên, hắn chỉ có thể lui lại, hắn bẻ gãy một nhánh của linh thụ, kéo nó về và bỏ chạy ra xa.
Tốc độ của Lăng Tiếu tăng nhanh, lại ăn đan dược tăng tốc, hắn chạy nhanh tới mức không thể hình dung.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK